I need you

Joong's pov

Anh cần em. Nhưng cũng chính em khiến anh gục ngã.

Joong từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để kiểm soát mọi thứ — cảm xúc, quá khứ, cả những vết nứt không ai nhìn thấy.

Anh đã quen sống một mình. Quen tự chữa lành bằng cách im lặng. Quen với việc vờ như ổn, kể cả khi bên trong rạn nứt.

Cho đến khi Dunk đến.

Dunk là ánh sáng. Là cơn gió trong trẻo đầu mùa. Là tiếng cười khẽ vang bên khung cửa mỗi sáng Joong thức dậy.
Cậu bước vào đời anh một cách tự nhiên đến mức Joong không kịp phòng bị.

Không biết từ lúc nào, Dunk đã trở thành thói quen. Là tiếng cốc cà phê buổi sáng, là câu “Ăn sáng chưa, đồ khô khan?” mỗi lần gặp mặt, là cái ôm từ phía sau vào những đêm Joong mơ thấy ác mộng.

Joong từng không tin vào điều gọi là định mệnh. Nhưng có lẽ, nếu định mệnh có tồn tại, thì Dunk chính là nó.

Vậy mà… yêu một người nhiều đến thế, vẫn không thể giữ người ấy ở lại.

Nhưng tình yêu, đôi khi không cần lý do để vỡ nát.

"Em không thể tiếp tục như thế này nữa, Joong."

Câu nói ấy vang lên trong đêm tối, lạnh hơn cả gió mùa đông ngoài khung cửa.

Joong siết chặt tay. Anh đã quen với việc kìm nén mọi cảm xúc. Nhưng lần này, trái tim anh không nghe lời nữa.

“Vì sao? Em không còn yêu anh sao?”

Joong hỏi, dù biết rõ câu trả lời.

Dunk nhìn anh. Đôi mắt ấy vẫn dịu dàng, nhưng lại xa vời đến tàn nhẫn.

“Em yêu anh. Nhưng chính vì yêu… em mới phải dừng lại. Anh không hạnh phúc. Và em cũng thế.”

Joong bật cười, tiếng cười khô khốc.

“Anh chỉ cần em. Vậy là đủ rồi.”

Dunk lắc đầu.

“Không, Joong. Anh cần nhiều hơn thế. Anh cần học cách yêu bản thân, cần chữa lành những vết thương cũ… Em không thể là cứu rỗi của anh mãi được.”

Sau đêm đó, Dunk rời đi.

Không ồn ào, không nước mắt. Chỉ là một sự trống rỗng bao trùm căn phòng Joong từng gọi là "nhà". Góc tủ áo trống trơn. Bàn chải đánh răng bị vứt bỏ. Cốc sứ mà Dunk hay dùng vỡ tan trong bồn rửa.

Chỉ còn mùi hương cũ vương trên gối và tiếng bản nhạc cũ cứ lặp đi lặp lại như một câu hỏi anh không bao giờ trả lời được.

Why… do I love you and hurt alone?

Joong sống tiếp. Không phải vì anh đã quên Dunk, mà vì anh bắt buộc phải bước tiếp, như cách thế giới vẫn xoay kể cả khi trái tim ai đó ngừng đập.

Mỗi sáng tỉnh dậy, anh vẫn nhìn qua bên phải giường mình. Dù biết rõ sẽ chỉ thấy khoảng trống.
Mỗi lần trời đổ mưa, Joong lại đứng trước cửa sổ thật lâu, nhớ về buổi chiều năm nào có một cậu trai ướt sũng chìa chiếc ô nhỏ cho anh.

“Em không ngại đi chung với người lạ nếu anh không phiền.”

Joong đã không phiền.
Và giờ đây, anh ước gì mình đã phiền — phiền để giữ Dunk lại bên đời lâu hơn chút nữa.

Có những đêm, Joong tự hỏi:

“Nếu hôm đó anh níu tay em mạnh hơn một chút…
Nếu anh mở lòng sớm hơn, dũng cảm đối mặt với những tổn thương của mình…
Thì liệu em có ở lại không?”

Cuối cùng, tình yêu này…
Không phải là sai người, sai thời điểm.

Mà là… quá cần nhau đến mức khiến nhau tổn thương.
Joong cần Dunk như hơi thở. Nhưng tình yêu ấy, không cứu nổi chính họ.

I need you, but I’m letting you go.
Because sometimes… love is not enough.

Vì đôi khi… tình yêu, dẫu đẹp đến đâu, cũng không thể cứu lấy hai trái tim chưa lành.

---

Dunk's pov

Yêu một người… không có nghĩa là ta có thể ở lại bên người đó mãi mãi.

Dunk chưa từng nghĩ tình yêu lại có thể khiến người ta mỏi mệt đến như vậy.

Cậu đã tin — thật lòng tin — rằng chỉ cần mình đủ kiên nhẫn, đủ dịu dàng, đủ yêu thương… thì Joong sẽ học cách buông bỏ quá khứ. Cậu tin rằng nếu có ai đó luôn ở lại, luôn chờ đợi, luôn đặt trái tim lên tay và nói “Em đây rồi”, thì Joong sẽ dần dần biết yêu lấy chính mình.

Vì thế, Dunk đã ở lại.
Đã nhẹ nhàng. Đã lặng lẽ lau đi nước mắt cho Joong trong những đêm anh không khóc ra tiếng.
Đã ngồi cạnh mà không cần nói lời nào, vì biết có những vết thương không cần lời khuyên, chỉ cần một bàn tay nắm chặt.

Dunk đã ôm Joong thật chặt, dù lòng mình nghẹn lại, chỉ bởi một câu thì thầm:

“Xin đừng rời đi. Anh không chịu được nếu lại mất thêm một người nữa.”

Dunk ở lại… vì tình yêu.
Và rồi… Dunk rời đi.
Cũng vì tình yêu.

Cậu từng nghĩ mình là người mạnh mẽ. Nhưng không ai mạnh mãi được.

Khi tình yêu trở thành một cái gánh không ai bảo cần gánh,
khi mỗi lần ôm người mình yêu lại giống như đang giữ một mảnh thủy tinh vỡ — biết rõ sẽ đứt tay, nhưng vẫn không buông…
Thì đến một lúc nào đó, tay cũng phải thả.

Joong không xấu. Anh chỉ… chưa lành.

Và Dunk, dù yêu đến đâu, cũng không thể là liều thuốc mãi mãi cho một trái tim từ chối chữa lành.

“Anh nói cần em…”

Đêm đó, Dunk ngồi trong bóng tối, một mình, thì thầm câu ấy như tự hỏi chính mình.

“…nhưng anh không cần em vì em là em,
mà vì em giúp anh cảm thấy bớt đau.”

Và tình yêu như thế… đâu còn là tình yêu?

Chỉ là sự bám víu. Một sự tồn tại tạm thời.
Một chiếc phao nổi giữa đại dương cảm xúc mà Joong không muốn tự mình học cách bơi qua.

Dunk nhớ khoảnh khắc mình rời đi.

Joong đứng yên, không níu kéo, không khóc, không giận.
Chỉ có ánh mắt anh — lạnh như một tờ giấy trắng.

Chính cái im lặng đó, lại khiến trái tim Dunk vỡ vụn.

“Anh quen với việc mất đi, đến mức không còn cảm giác nữa rồi, phải không?”

Dunk muốn chạy lại, muốn ôm anh thật chặt, muốn nói “Em sẽ ở lại. Chỉ cần anh cho em thấy anh đang cố gắng.”
Nhưng cậu biết… nếu làm thế, vòng luẩn quẩn ấy sẽ tiếp tục.
Lệ thuộc. Tổn thương. Tha thứ. Rồi lại tổn thương.

Dunk không sợ đau.
Cậu chỉ sợ… phải thấy người mình yêu tiếp tục tự xé nát bản thân mà không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn.

Ngày tháng trôi qua.

Dunk không nhắn tin. Không gọi. Không gửi bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cậu còn ở đó.

Nhưng không một ngày nào trôi qua mà cậu không nghĩ về Joong.

Cậu đi ngang những nơi họ từng đến.
Nghe những bản nhạc cũ.
Thấy những cặp đôi nắm tay nhau trên phố.
Và rồi tự hỏi:

“Anh có ổn không?”
“Anh đã biết cách yêu chính mình chưa?”
“Anh còn đẩy người khác ra mỗi khi họ đến gần không?”
“Anh có còn nghĩ mình không xứng đáng được yêu?”

Dunk muốn hỏi. Rất muốn.

Nhưng cậu biết — Joong cần tự bước đi đoạn đường ấy một mình.

Vẫn yêu

Không yêu bằng cách nắm giữ. Không yêu bằng những hy sinh không lời.
Mà yêu bằng cách thầm thì mỗi sáng thức dậy:

“Hy vọng hôm nay, anh ít buồn hơn hôm qua.”
“Hy vọng hôm nay, anh đã cười vì một điều gì đó.”
“Hy vọng anh đang học cách sống vì chính mình.”

Dunk yêu Joong, bằng một tình yêu đã trưởng thành.

Một tình yêu biết rằng: có những lúc, buông tay mới là cách giữ gìn.
Biết rằng: yêu không phải là cứu rỗi.
Mà là cùng nhau lớn lên, lành lặn, và không trở thành gánh nặng của nhau.

Nếu một ngày nào đó, Joong trở lại…

Không còn ánh mắt mỏi mệt.
Không còn hơi thở dốc mỗi lần ai đó chạm vào.
Không còn nói “Anh không đáng để yêu.”
Mà là một Joong mới — biết mình xứng đáng được yêu thương, biết đứng vững một mình, và biết mỉm cười không cần che giấu nỗi buồn…

Nếu lúc ấy, Joong hỏi:

“Em còn yêu anh không?”

Dunk sẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như gió đầu tháng ba:

“Em chưa từng ngừng.”

“I need you too, Joong. But first… you have to need yourself.
Then maybe… we’ll find our way back to each other.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro