Ngoại truyện 2: Ngày Cuối Tuần

Trời Bangkok vào mùa chuyển gió, nắng sớm dịu hơn, không còn gay gắt như những tháng trước. Trong biệt thự nhỏ ven sông, Happi đang ngồi vắt vẻo trên ghế sofa, hai chân ngắn củn đạp đạp trong không khí, tay cầm chú thỏ bông đã cũ mềm vì được ôm ngủ mỗi tối.

"Ba ơi! Hôm nay mình đi đâu đó?" – Happi ngẩng mặt lên, đôi mắt to tròn chờ đợi câu trả lời từ ba Dunk đang tất bật chuẩn bị túi đồ bên cạnh Joong.

Joong cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán con trai, cười dịu dàng: "Happi hôm nay được đi thăm ông bà nội nha. Có cả bánh flan nội tự tay làm, con có nhớ không?"

"Bánh flan!!!" – Happi hét lên, vỗ tay lia lịa – "Đi đi đi, con muốn đi liền luôn!"

Dunk cười thành tiếng, đặt chiếc túi vải đựng quần áo xuống đất rồi quay sang Joong: "Anh lấy thêm áo khoác cho con rồi chưa? Trời nhà nội mát hơn ở đây."

Joong gật đầu: "Lấy rồi, áo len con thỏ với khăn cổ len em đan năm ngoái ấy."

"Dạ, tốt rồi." – Dunk nhẹ nhàng cầm lấy tay Happi, đưa vào giày.

Khoảng một giờ sau, chiếc xe màu đen bóng loáng đỗ trước căn biệt thự sang trọng ở ngoại ô – nơi vợ chồng ông bà Aydin sinh sống sau khi rút khỏi vị trí điều hành cấp cao, để lại công ty cho Joong tiếp quản.

Cánh cổng vừa mở ra, Happi đã mở to mắt, ngạc nhiên reo lên: "Ông nội kìa! Bà nội kìa!"

"Chạy từ từ thôi con!" – Dunk gọi với, nhưng đứa nhóc đã lách khỏi tay ba, lon ton chạy tới, hai cánh tay vươn ra như chim nhỏ.

Ông Aydin bước nhanh ra đón cháu, ôm trọn Happi vào lòng: "Cháu nội của ông hôm nay đến thăm ông bà đấy à?"

"Dạ! Happi nhớ bánh flan của bà nội!" – Nhóc con bẽn lẽn, nhưng vẫn thật thà như thường.

Bà nội từ trong nhà bước ra, tay cầm khăn tay, cúi xuống xoa đầu cháu: "Bà còn nhớ Happi thích bánh vị nào luôn đó. Vào nhà rồi ăn nha."

Dunk và Joong đi theo sau, tay vẫn nắm tay nhau như mọi khi. Không cần che giấu, không cần e dè tình yêu của họ đã được chấp nhận, trân trọng từ rất lâu rồi.

Trong nhà, buổi trò chuyện ấm cúng bắt đầu.

Happi ngồi giữa ông bà nội, chốc chốc lại đút muỗng bánh flan cho ông, khiến ông Aydin bật cười sảng khoái: "Con trai con y chang Joong hồi nhỏ, tham ăn và dính ông nội."

Mẹ Joong mỉm cười, quay sang Dunk: "Dạo này con còn mệt không? Chăm bé rồi lại còn tái xuất showbiz nữa, có mệt thì đừng giấu nha con."

Dunk nhẹ nhàng lắc đầu: "Dạ con quen rồi ạ. Có Joong chia sẻ với con rất nhiều nên mọi thứ nhẹ đi hẳn."

Joong khẽ nắm lấy tay vợ dưới gầm bàn, bóp nhẹ như lời nhắn nhủ im lặng. Anh không nói, nhưng ánh mắt đầy trìu mến đã đủ khiến Dunk hiểu: "Cảm ơn em vì đã cố gắng."

Ông nội đặt ly trà xuống bàn, giọng ấm áp:

"Happi này, sau này con lớn rồi có muốn làm chủ tịch giống bố Joong không?"

"Khônggg, con muốn làm... đầu bếp! Làm bánh flan cho ba Dunk và bố Joong ăn mỗi ngày!"

Cả nhà cười ồ lên. Dunk cười đến mức mắt cong như vầng trăng, còn Joong thì xoa đầu con trai thật yêu.

"Con chỉ cần làm điều con thích thôi," Joong nói, "Chỉ cần con hạnh phúc, là bố Joong và ba Dunk đủ vui rồi."

Buổi chiều, cả nhà cùng ra vườn.

Happi được ông bà dẫn đi ngắm cá koi trong hồ, chơi đu quay gỗ do chính Joong lắp đặt hồi nhỏ vẫn còn giữ lại. Dunk ngồi trên ghế dài dưới bóng cây, tay đan len, ánh mắt theo dõi con trai và chồng đang đùa nhau với nước.

Mẹ chồng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh em.

"Con biết không, Joong chưa từng cười nhiều như từ sau khi có con và Happi."

Dunk khẽ cười: "Con biết. Mỗi lần nhìn anh ấy chăm con, con lại tự hỏi... làm sao con có thể may mắn đến vậy."

"Đó không phải là may mắn đâu, Dunk." – Bà nội đặt tay lên tay Dunk – "Đó là cái giá của tình yêu chân thật. Con xứng đáng với tất cả những điều này."

Tối hôm đó, cả gia đình quây quần trong phòng khách.

Joong ngồi đọc sách, Dunk nằm gối đầu lên chân anh, còn Happi nằm giữa hai người, ôm thỏ bông và ngáp liên tục.

"Ba Dunk kể truyện cho con đi..." – Happi dụi mắt, giọng ngái ngủ.

Dunk cười khẽ: "Happi ngoan, hôm nay là truyện 'Happi đến thăm ông bà nội' nha."

"Dạ..." – Happi nhỏ giọng, tay nắm lấy ngón tay Joong không rời.

Dunk thì thầm kể từng chi tiết nhỏ – buổi sáng Happi dậy sớm, bánh flan ngọt ngào, cá bơi tung tăng, và nụ cười của cả nhà khi trời ngả về chiều.

Chẳng mấy chốc, nhóc con đã ngủ say. Cả căn phòng như được bao phủ trong một lớp chăn mềm êm ái – bằng tình yêu, sự chăm sóc và cảm giác an toàn tuyệt đối.

Kết thúc ngày cuối tuần, khi xe quay về nhà bên sông, Dunk ngả đầu vào vai chồng, khẽ nói:

"P'Joong này..."

"Sao vậy em?"

"Cảm ơn vì đã cho em một gia đình."

Joong quay sang, đặt một nụ hôn lên trán em:

"Và cảm ơn em... vì đã là trái tim của gia đình này."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro