XXIII. Chạm Ngõ Thiên Thần Nhỏ

"Con là phép màu của ba và bố. Dù khoảnh khắc này đầy đau đớn và sợ hãi, nhưng chỉ cần có con ở cuối hành trình, hai ba sẵn sàng đi qua tất cả."

Dunk nằm trên giường bệnh, lưng tựa vào gối, tay ôm lấy bụng bầu đã căng tròn, nhắm mắt nhưng không thể ngủ được. Những cơn đau ập đến dữ dội, từng cơn co thắt quằn quại khiến anh phải cắn chặt môi để kiềm chế. Đêm nay, Dunk cảm thấy cơ thể mình như đang chịu đựng tất cả những nỗi đau mà một người làm ba có thể trải qua khi chuẩn bị sinh con. Những cơn chuột rút kéo đến như những chiếc kim nhọn đâm vào lưng, khiến Dunk phải rên lên mỗi khi chúng kéo đến. Anh xoay người, thở gấp, nhưng vẫn không thể tìm ra cách nào để giảm bớt cơn đau.

Joong ngồi bên cạnh giường, nhìn Dunk với đôi mắt đầy lo lắng. Mặc dù anh luôn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng mỗi lần nhìn Dunk đau đớn như vậy, lòng anh lại quặn thắt. Joong không thể làm gì hơn ngoài việc nắm lấy tay Dunk, cố gắng truyền sức mạnh cho em, và cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình để không làm Dunk thêm lo lắng.

"Em ổn không?" Joong hỏi, giọng anh trầm thấp, có chút lo lắng. Mồ hôi đã bắt đầu lấm tấm trên trán anh, nhưng anh vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh.

Dunk gật đầu, dù mặt anh đã tái đi vì cơn đau. "Em ổn... chỉ là... đau quá."

Joong siết chặt tay Dunk, ánh mắt anh dịu dàng nhưng đầy lo âu. Anh biết, đối diện với những đau đớn này, Dunk càng cần sự kiên cường từ chính mình. Và trong khoảnh khắc này, Joong chỉ biết làm một điều duy nhất là ở bên cạnh, cho Dunk cảm giác an toàn nhất có thể.

Dunk quay sang nhìn Joong, đôi mắt anh ướt lệ, đôi môi nhợt nhạt. "Anh... em sợ quá, Joong..."

Joong vội vàng ôm lấy Dunk, kéo anh vào lòng. "Anh ở đây. Em không bao giờ phải lo sợ điều gì. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."

Cái lạnh của phòng bệnh và sự căng thẳng trong không khí khiến Dunk càng cảm thấy bất an. Anh không thể không nghĩ đến đứa con sắp chào đời, liệu bé sẽ ra sao, liệu sẽ có gì xảy ra trong quá trình sinh nở. Những cơn đau cứ nối tiếp nhau, dường như không có dấu hiệu dừng lại.

Một bác sĩ bước vào phòng, theo sau là một y tá. Họ nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Dunk và thông báo rằng em bé đang chuẩn bị ra đời. Họ nhanh chóng chuẩn bị đưa em vào phòng sinh.

"Dunk," bác sĩ nói nhẹ nhàng, "cố gắng hít thở thật sâu, em bé sắp ra rồi. Cảm giác đau sẽ càng tăng lên, nhưng em đã rất gần với việc gặp bé rồi."

Dunk chỉ kịp gật đầu, nhưng nỗi sợ hãi vẫn không rời đi, cứ bám riết lấy anh. Joong vẫn ngồi bên cạnh, không rời Dunk nửa bước. Trong khi mọi thứ diễn ra nhanh chóng, Joong không khỏi lo lắng. Anh nhìn Dunk, rồi nhìn những thiết bị y tế xung quanh. Cảm giác bất lực dâng trào trong anh.

Nhưng Joong là người mạnh mẽ, anh phải kiềm nén mọi cảm xúc để hỗ trợ Dunk trong khoảnh khắc này. Trong khi bác sĩ và y tá chuẩn bị mọi thứ, anh chỉ biết lặng lẽ xoa dịu những cơn đau của em. Cho đến khi Dunk đã được đẩy vào phòng sinh, anh buộc phải ở bên ngoài, trong lúc lo lắng Joong đã lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ trong túi áo. Đó là một mảnh giấy mà anh đã chuẩn bị từ lâu, một lá thư mà anh muốn viết dành cho con trai đầu lòng.

Joong ngồi lặng lẽ ở dãy ghế chờ, cố gắng viết những dòng chữ thật cẩn thận. Bởi anh biết rằng khoảnh khắc này, với Dunk, với họ, sẽ mãi mãi là dấu mốc quan trọng trong cuộc đời. Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán anh, nhưng anh không quan tâm. Anh chỉ muốn viết thật đẹp, để khi con lớn lên, có thể hiểu được tình yêu mà anh và Dunk dành cho nó.

Thư gửi con trai - Happi Natawin Aydin

Con yêu của bố, con chưa ra đời, nhưng bố đã yêu con từ rất lâu rồi, ngay từ khi biết rằng con sẽ đến với chúng ta. Mỗi ngày bố đều nghĩ về con, hình dung về những khoảnh khắc chúng ta sẽ có cùng nhau. Và hôm nay, khi con đang chuẩn bị chào đời, bố chỉ muốn con biết rằng bố luôn sẵn sàng chào đón con với tình yêu thương vô bờ bến.

Ba và bố đã đi qua rất nhiều thử thách, và con chính là kết tinh của tình yêu đó. Con là điều tuyệt vời nhất mà ba và bố có thể mong muốn. Dù con chưa mở mắt nhìn thế giới này, bố đã cảm nhận được sự tồn tại của con trong trái tim mình. Sự hiện diện của con đã thay đổi cả cuộc đời bố, và bố sẽ luôn ở bên cạnh con, bảo vệ con và yêu thương con mãi mãi.

Bố và ba sẽ cùng nhau xây dựng một thế giới tuyệt vời cho con. Một thế giới nơi con được yêu thương, nơi con có thể tự do phát triển và sống thật hạnh phúc. Chúng ta sẽ cùng nhau trải qua mọi khoảnh khắc, dù vui vẻ hay khó khăn, và bố sẽ không bao giờ để con cảm thấy cô đơn.

Khi con lớn lên, bố mong con sẽ trở thành một người mạnh mẽ, đầy lòng nhân ái và hiểu rằng tình yêu là điều quan trọng nhất trong cuộc sống này. Dù ở đâu, con sẽ luôn có hai ba bên cạnh.

Chúng ta sẽ chờ con ra đời, và bố biết rằng con sẽ là niềm hạnh phúc vô cùng lớn lao của gia đình mình. Mọi điều tốt đẹp nhất bố dành cho con, con yêu của bố.

Với tất cả tình yêu của bố.

Joong Archen Aydin

Lúc Joong viết xong lá thư cũng là lúc y tá vội vàng bảo anh đi mặc đồ và vào trong với vợ. Lúc bước vào anh khẽ mỉm cười, dù trong lòng tràn đầy cảm xúc. Dunk nhìn anh, ánh mắt mờ đi vì đau đớn nhưng vẫn đầy yêu thương.

"Em sẽ ổn, Dunk," Joong nói nhẹ nhàng, đọc lại những dòng chữ trong lá thư. "Con sẽ yêu em, sẽ yêu cả ba và bố."

Dunk khẽ gật đầu, lòng anh ấm lại một phần. Khi Joong đặt tay lên bụng Dunk, đôi mắt của họ gặp nhau, không cần lời nói nào, nhưng tình yêu trong không khí đủ để làm dịu đi nỗi lo lắng và đau đớn.

Bác sĩ ra hiệu cho Dunk, giờ là lúc. Cảm giác lo sợ, lo lắng đã không còn quan trọng nữa. Tất cả những gì Dunk cần là có Joong bên cạnh, như một chỗ dựa vững chắc, như một lời hứa rằng họ sẽ cùng nhau đón nhận đứa con của mình.

Và trong khoảnh khắc đó, em bé sẽ ra đời, mang theo tình yêu của cả hai ba, trở thành niềm hạnh phúc và hy vọng mới cho gia đình nhỏ này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro