2. Dunk Natachai

Chậc! Phía bên này có một người con trai đang tự mãn về thành tích năm ba của mình. Ba mẹ đang đi công tác xa nên chỉ có thể gửi cho em món quà nhỏ thôi, chứ nếu họ ở đây thì em còn được nhiều hơn thế!

Chứ còn chẳng phải? Mấy năm học đại học là bấy nhiêu năm em làm khối trưởng của ngành Kỹ thuật Phần mềm, thành tích vượt xa những bạn học khác, con nhà người ta đang ở đây nè.

Vừa lúc ấy, tiếng chuông từ trên bàn reo lên, em bật dậy khỏi giường đến đó lấy điện thoại. Là Phuwin gọi đến.

"Sao? Thằng Pond bạn anh lại tấn công em à?"

"Anh thôi đi... người ta đã từ mặt bạn anh rồi."

"Ồ? Vậy điện làm gì?"

"Anh quên phải đi tập bóng đá cùng các bạn rồi à?"

Dunk liếc lên nhìn đồng hồ, không phải hẹn nhau ba giờ chiều sao, mới có hơn hai giờ chứ mấy.

"Sao anh nói qua đón em mà bây giờ chưa qua!"

"À, đợi anh chút. Nhanh thôi."

Natachai năm nay đã là năm cuối sinh viên năm cuối của trường. Bên cạnh việc trở nên xuất sắc ở mảng học tập, em còn là đội phó đội bóng của khoa mình. Có thể là vì lý do gì đó mà năm lần bảy lượt Dunk đều từ chối trở thành đội trưởng, vì đội trưởng năn nỉ mãi nên em mới chấp nhận làm đội phó, nếu không thì chỉ đá bóng là đủ rồi.
_________________

Hội thi lần này cũng vì đang trong giai đoạn các sinh viên bắt đầu học kì mới, nhân lúc các em đang không bận nhiều việc nên nhà trường mới tổ chức lớn thế này. Các khối trưởng của các ngành học liên quan đều thường xuyên tập trung thảo luận đề ra các phương án giúp hội thi diễn ra thành công.

Riêng Dunk thì không cần phải đến những buổi họp đó, em chỉ cần tập trung cho việc luyện tập cho mọi người trước khi lên thi đấu thôi.

Còn...

"Mày làm đội trưởng cái kiểu gì thế?"

"Ồn ào quá..."

"Biết mấy giờ rồi không mà còn ngủ!"

"Chứ hôm nay không ngủ thì làm gì?"

Bảy giờ sáng, Naravit ở nhà cứ cuống hết cả lên vì nghĩ mình bị trễ giờ luyện tập cho hội thi. Cho đến khi anh qua nhà của Joong Archen, hắn vẫn ngủ ngon lắm.

Lần này là hội thi lớn của trường, nên cả những người như các anh cũng rất quan trọng. Archen cùng Naravit và hai người nữa sẽ chơi trống chính trong hôm khai mạc hội thi.

"Mày hẹn mọi người tập lúc tám giờ đấy thằng chó!"

"Chết! SAO MÀY KHÔNG GỌI TAO DẬY?"

Hắn luống cuống ngồi dậy rồi chạy vào phòng vệ sinh, là đội trưởng mà đi trễ thì còn chút uy nghiêm nào nữa? Naravit nếu không vì bận việc nhiều quá thì anh đã dành chức đội trưởng để hằng ngày có thể mượn cớ mắng bạn mình rồi.

Nhưng chỉ có cái tội là hay đi trễ, ngủ nhiều thôi, chứ anh vẫn đánh giá Archen là người đội trưởng tốt, đề cao kỷ luật...

Ừ thì kỷ luật...

"Anh em! Tập thêm năm lần nữa nhé!"

"Mày có bị điên không? Sức đâu mà mày có thể đánh nhiều vậy? Không sợ gãy tay à?"

"Đâu! Tao khỏe mà!"

Từ lúc hắn đến đây là tám giờ hai mươi, hắn và cả đội đã đánh đi đánh lại hơn mười lần, luyện tập từ kiểu này đến kiểu khác mà không nghỉ ngơi. Không hiểu thế nào mà hắn lại có nhiều năng lượng để tập như vậy, vừa đánh vừa nhún chân hát theo nữa chứ, cả đội chỉ xin bằng một phần ba sức khỏe của hắn thôi.

"Đùa thôi, mọi người nghỉ mười lăm phút rồi chúng ta qua bài tiếp theo nha."

Ai khi nghe hắn nói vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Archen nắm cánh tay của thằng bạn mình ép nó đứng dậy rồi khoác vai rủ nó đi mua kem.

"Thì mày đi một mình đi, sao cứ phải rủ tao theo."

"Vợ ngoan đi với chồng, chồng mua cho vợ năm cây kem chuối nhé?"

"Nín!"

Hai người đi đến căn tin của trường cách phòng tập khoảng năm phút đi bộ, muốn qua tới căn tin thì cần phải đi ngang qua tòa nhà đa chức năng, chuyên dành để tập luyện cho các bộ môn thể thao và nghệ thuật...

Vừa vặn khi hai người đang đứng đợi kem thì Dunk và Phuwin đi đến. Hai em bé định chỉ mua ít băng keo cá nhân vì lúc nãy đá bóng có lỡ bị té trầy chân một ít thôi.

"Phuwin, bạn thân em kìa."

"Thôi đi! Nhìn là thấy ghét!"

"POND!"

"Ê gọi chi vậy!"

Phuwin che mặt tránh từ nãy đến giờ là để không bị ông đó thấy rồi làm phiền em, vậy mà Dunk lại lớn tiếng gọi hẳn ổng tới, ghét thiệt chứ! Chẳng hiểu ý gì cả, muốn chui cái mặt đi chỗ khác ghê.

"Ô Dunk, lâu rồi không gặp mày."

"Vừa gặp bữa trước?"

"Ừ kệ đi. Xin chào Gấu Trúc nhé, nhớ anh là ai không?"

Phuwin không trả lời Pond mà lấy băng keo cá nhân từ người bán, trả tiền rồi kéo tay Dunk đi, trong khi Pond vẫn đang tạo dáng vẫy tay với Phu.

"Ơ bị từ chối kìa! Chừa nha mạy!"

"Không phải việc của mày!"

"Ôi vợ của anh nóng rồi, thôi mình về nhé vợ."




đăng cho mí người tò mò thôi chứ tui chưa viết xong, đợi khi nào xong mới chính thức up=))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro