[Chap 7]: Không sợ mất nhau, chỉ sợ có người tốt hơn mình


"Anh biết em chọn anh rồi, nhưng Dunk à...
Chọn rồi, có chắc là mãi mãi không?"

"Joong à, anh từng không sợ mất em...
Còn bây giờ, anh sợ đến mức chỉ cần ai bước đến gần em một chút thôi, anh đã thấy tim mình hụt rồi."

Sau lần Joong nói lời dứt khoát với Nai, tưởng như mọi thứ giữa anh và Dunk sẽ trọn vẹn.
Joong nhẹ lòng. Dunk bắt đầu cười nhiều hơn.
Căn hộ nhỏ của họ yên bình, buổi sáng có tiếng đàn, buổi tối có giọng nói quen.

Nhưng rồi, một cái tên xuất hiện – Nawin

Một đạo diễn trẻ vừa về từ Hàn Quốc, chuẩn bị ra mắt dự án phim độc lập.

Và người đầu tiên Nawin tìm đến mời casting: Dunk.

Joong (ngạc nhiên):
"Em quen Nawin à?"

"Ừ, tụi em từng học chung năm hai. Ảnh học đạo diễn, em học diễn xuất."
"Ngày xưa thân lắm, còn định làm short film chung, mà lúc đó anh bận show."

Joong không nói gì. Chỉ gật đầu.
Nhưng ánh mắt anh chợt tối lại.

Một tấm ảnh lan truyền Nawin và Dunk đi ăn riêng sau buổi họp bàn kịch bản

Cả hai cười rất vui. Nawin đặt tay lên lưng Dunk, ánh mắt dịu dàng.

Joong thấy ảnh từ fan gửi. Tim anh đập mạnh.

"Mình tin em ấy mà..."

Anh lặp lại câu đó trong đầu.
Nhưng lòng thì như bị kim đâm liên tục.

Tối hôm đó Joong về muộn. Dunk đang nhắn tin. Joong ngồi xuống giường, gằn nhẹ:

"Lại nhắn với Nawin?"
"Ờ... ừ. Ảnh gửi bản nháp kịch bản, nhờ em góp ý chút."
"Lâu rồi anh mới thấy em cười khi nhìn điện thoại như vậy."

Dunk sững người.

"Joong, em không làm gì sai."
"Anh biết. Nhưng em hiểu anh chứ?
Chỉ cần ai đó... quan tâm em vừa đủ, tốt với em hơn một chút...
Anh đã thấy mình thua rồi."

Joong bỏ ra khỏi nhà đêm đó

Không nói lời nào. Không muốn cãi nhau. Nhưng tim anh loạn lên vì một điều duy nhất:

"Nếu mình không phải lựa chọn cuối cùng của em thì sao?"

Sáng hôm sau Dunk gửi cho Joong một đoạn voice:

"Joong à..."
"Em đã từng là người không chắc chắn với anh, và em biết cảm giác đó đau đến mức nào."
"Nhưng bây giờ em ở đây, mỗi ngày đều chọn anh không phải vì không ai khác, mà vì em muốn."
"Và nếu anh cứ để lòng mình run rẩy trước mọi người tốt với em...
...thì anh sẽ là người tự đẩy em xa đấy."

Joong nghe xong, chạy về nhà.

Anh ôm Dunk từ phía sau. Nói thật khẽ:

"Anh xin lỗi.
Ghen là điều anh không nên làm thành gánh nặng...
Nhưng Dunk à, yêu em... khiến anh không còn là Joong của trước đây nữa.
Không bình tĩnh. Không hoàn hảo. Chỉ là người sợ mất em đến mức hoảng loạn."

Dunk quay lại. Cười.

"Vậy thì yêu em... tử tế hơn một chút nhé.
Ghen thì cứ ghen, nhưng sau đó... phải tin."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro