11. Mở lòng

Sau buổi chụp, Joong đề nghị đưa Dunk về. Cậu ngập ngừng một lát, nhưng rồi cũng đồng ý. Khi cả hai bước vào xe, Dunk ngồi ngay ngắn trên ghế phụ, đôi tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Ngày hôm nay có khiến em cảm thấy mệt mỏi không?" Joong hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Dunk khẽ lắc đầu.

"Không mệt, chỉ là... tôi vẫn chưa quen với những thứ này. Mọi thứ có vẻ... quá nhanh."

Joong mỉm cười, ánh mắt hắn dịu dàng.

"Không sao đâu, Dunk. Chúng ta có thể chậm lại. Mọi thứ đều phải có thời gian, giống như cách anh đang chờ đợi em."

Dunk quay sang nhìn Joong. Những lời nói ấy, lần đầu tiên, không khiến cậu thấy áp lực. Trái lại, chúng như một lời nhắc nhở dịu dàng rằng cậu không cần phải vội vã.

Khi xe dừng lại trước cổng ký túc xá, Dunk mở cửa bước ra, nhưng trước khi đi, cậu quay lại nhìn Joong.

"Cảm ơn anh... vì đã kiên nhẫn."

Joong chỉ mỉm cười, không đáp lại. Nhưng trong lòng hắn, một tia hy vọng nhỏ bé đã lóe lên.

Những ngày sau đó, Dunk tiếp tục làm việc trong studio, nhưng lần này, cậu không còn cảm thấy căng thẳng như trước. Joong luôn tạo cho cậu một không gian riêng, không thúc ép, không can thiệp. Mỗi ngày, hắn chỉ xuất hiện vào những lúc cần thiết, đôi khi mang theo một cốc cà phê, một lời khuyên nhỏ, hoặc chỉ đơn giản là một nụ cười nhẹ.

Cảm giác an toàn bắt đầu hình thành trong Dunk. Cậu nhận ra rằng Joong không phải là một kẻ muốn kiểm soát hay ép buộc cậu. Hắn chỉ đơn giản là một người sẵn sàng đứng đó, chờ đợi và bảo vệ cậu từ xa.

Một buổi chiều, khi cả hai đang cùng kiểm tra lại các thiết kế, Dunk bất ngờ lên tiếng.

"Joong... anh có bao giờ cảm thấy sợ thất bại không?"

Joong nhìn cậu, ánh mắt đầy sự thấu hiểu.

"Có chứ. Nhưng anh luôn nghĩ rằng thất bại không đáng sợ bằng việc không dám thử. Nếu em không bước tiếp, em sẽ mãi ở một chỗ, và những gì em có thể đạt được sẽ mãi là một giấc mơ."

Dunk khẽ cúi đầu, những lời nói của Joong như chạm vào một góc sâu thẳm trong cậu. Cậu không trả lời, nhưng một cảm giác biết ơn âm thầm bắt đầu nảy nở.

Ngày hôm sau, Dunk mang đến một thiết kế hoàn chỉnh đầu tiên của mình. Joong nhìn bản phác thảo, ánh mắt sáng lên. "Đây là một tác phẩm tuyệt vời, Dunk. Em đã làm rất tốt."

Lời khen ấy không phải lần đầu Dunk nghe, nhưng lần này, cậu cảm thấy nó thật sự có ý nghĩa. "Cảm ơn anh," cậu đáp, giọng nói lần đầu không còn chút lạnh lùng.

Joong ngạc nhiên, nhưng hắn không biểu hiện điều đó. Hắn chỉ cười, một nụ cười dịu dàng. "Anh tin rằng chúng ta đang tiến xa hơn."

Dunk không nói gì, nhưng trong lòng cậu, một tia sáng nhỏ đã bắt đầu len lỏi qua những lớp phòng vệ. Có lẽ, Joong thật sự là người mà cậu có thể tin tưởng – một người sẽ không làm tổn thương cậu, mà thay vào đó, sẽ bảo vệ và nâng đỡ cậu trong hành trình này.

Một tuần sau, Joong quyết định tạo cơ hội để Dunk thư giãn. Hắn mời cậu đến một nhà hàng nhỏ ở ngoại ô – không quá xa hoa, chỉ đủ ấm cúng và yên tĩnh. Dunk hơi bất ngờ nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

Nhà hàng nằm cạnh một hồ nước nhỏ, ánh đèn vàng dịu dàng phản chiếu trên mặt nước. Dunk bước vào, cảm nhận được bầu không khí dễ chịu. Đây không phải là nơi cậu thường đến, nhưng sự mộc mạc của không gian khiến cậu cảm thấy nhẹ lòng.

Joong đã chọn bàn bên cửa sổ. Khi Dunk ngồi xuống, hắn nhẹ nhàng đẩy thực đơn về phía cậu.

"Thử món gì đó mới nhé? Anh nghĩ em sẽ thích."

Dunk mỉm cười nhẹ, lần đầu tiên cảm thấy thoải mái khi ở cạnh Joong. Họ gọi món, và cuộc trò chuyện diễn ra một cách tự nhiên hơn bao giờ hết.

"Anh thường đến đây à?" Dunk hỏi, ánh mắt thoáng chút tò mò.

Joong lắc đầu, nụ cười ấm áp hiện lên trên môi.

"Không thường xuyên lắm, nhưng đây là nơi anh đến mỗi khi cần suy nghĩ. Không gian yên tĩnh ở đây giúp anh tập trung."

Dunk gật đầu, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Joong. Bầu không khí giữa họ không còn căng thẳng như trước.

Khi món tráng miệng được mang ra, Joong đặt nĩa xuống, ánh mắt nhìn Dunk đầy nghiêm túc.

"Dunk, anh không muốn vội vã. Nhưng anh hy vọng em hiểu rằng anh luôn ở đây, sẵn sàng chờ đợi em. Anh không chỉ muốn thấy em thành công, mà còn muốn thấy em hạnh phúc."

Dunk bất ngờ trước lời nói ấy. Cậu cúi đầu, không biết phải trả lời thế nào. Joong không ép, hắn chỉ cười nhẹ, chuyển sang chủ đề khác.

Trên đường về, Joong dừng xe trước một công viên nhỏ, nơi có những dãy đèn lồng lung linh treo trên cao. Hắn bước ra, mở cửa xe cho Dunk.

"Đi dạo một chút nhé?"

Dunk do dự, nhưng rồi cũng gật đầu. Họ bước chậm rãi dưới ánh đèn, không ai nói gì. Gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương ngọt ngào của những cây hoa gần đó.

"Dunk," Joong bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

"Anh biết em đã trải qua nhiều điều khó khăn. Anh không thể thay đổi quá khứ của em, nhưng anh hy vọng có thể làm gì đó để khiến hiện tại và tương lai của em tốt đẹp hơn."

Dunk dừng lại, đôi mắt cậu thoáng chút cảm động.

"Anh Joong... tại sao anh lại kiên nhẫn với tôi như vậy?"

Joong mỉm cười, ánh mắt sáng lên trong đêm tối.

"Vì em xứng đáng. Anh nhìn thấy một Dunk mạnh mẽ và tài năng, nhưng cũng là một Dunk cần được bảo vệ. Anh chỉ muốn ở bên cạnh em, dù là trong vai trò gì đi nữa."

Lần đầu tiên, Dunk cảm thấy trái tim mình rung động. Cậu không đáp lại, nhưng ánh mắt mềm mại hơn.

Ngày hôm sau, Dunk bắt đầu dành nhiều thời gian hơn trong studio. Cậu chủ động hơn trong công việc, thậm chí còn hỏi ý kiến Joong về một số thiết kế. Joong, như mọi khi, chỉ đóng vai trò hỗ trợ, để Dunk tự do thể hiện bản thân.

Trong một lần thử nghiệm mẫu váy mới, Dunk vô tình làm rơi một số dụng cụ. Cậu cúi xuống nhặt, bàn tay run rẩy vì lo lắng. Nhưng Joong, đứng cạnh đó, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.

"Không sao, Dunk. Em không cần phải hoàn hảo. Sai lầm là một phần của việc học hỏi."

Cảm giác ấm áp từ bàn tay Joong khiến Dunk cảm thấy an toàn. Cậu ngước lên nhìn hắn, lần đầu tiên không trốn tránh.

"Cảm ơn anh."

Joong cười, nụ cười khiến Dunk cảm thấy yên lòng.

"Luôn là điều anh sẵn sàng làm."

Dunk bắt đầu mở lòng hơn. Dù khoảng cách giữa họ vẫn còn, nhưng cậu không còn dựng lên những bức tường quá cao. Joong nhận ra, hành trình chạm đến trái tim Dunk không thể gấp gáp. Mỗi ngày trôi qua, hắn càng tin rằng sự kiên nhẫn và chân thành sẽ giúp hắn chạm được đến nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn cậu.

------------------------

Thấy hum ổn nói tui liền nhaaaaaaa

CHAP SAU CÓ H??? :))))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro