12. Phát tình

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu qua tán cây, tạo nên một khung cảnh thơ mộng tại buổi chụp hình ngoài trời của đội thiết kế. Dunk, với vai trò hỗ trợ thiết kế và giám sát trang phục, đang tập trung vào từng chi tiết nhỏ trên chiếc váy mà người mẫu đang mặc. Đôi mắt cậu chăm chú, bàn tay khéo léo chỉnh lại lớp vải cuối cùng trước khi người mẫu bước lên bục.

Joong chỉ đứng ở xa mà lặng lẽ quan sát. Trong ánh mắt của hắn, Dunk là trung tâm của sự chú ý, không phải vì vẻ ngoài nổi bật hay tài năng mà bởi sự cống hiến của cậu. Nhưng Joong nhanh chóng nhận thấy điều gì đó bất thường khi ánh mắt Dunk bỗng thoáng hiện sự mơ hồ.

Dunk cảm thấy cơ thể không còn kiểm soát được như mọi khi. Một luồng nhiệt kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể cậu, khiến làn da nóng ran. Đầu óc choáng váng, cậu bước lùi lại vài bước, tay nắm chặt mép áo.

"Không thể nào... còn một tuần nữa mới đến kỳ phát tình mà..." – Cậu thì thầm, ánh mắt hoảng hốt.

Kỳ phát tình của một Alpha luôn là điều khó kiểm soát, đặc biệt khi nó đến bất ngờ. Mùi hương hoa linh lan trắng nồng đậm từ cơ thể cậu dần lan tỏa, nó đã không còn nhẹ nhàng như thường lệ, nó trở nên nồng nàn xen chút quyến rũ, nhanh chóng lan tỏa khắp không gian, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Các Alpha khác tỏ rõ sự khó chịu, một vài người thậm chí phải rời khỏi khu vực để lấy lại bình tĩnh. Beta và Omega trở nên bồn chồn, những cái nhìn ngờ vực và không thoải mái bắt đầu xuất hiện.

"Dunk, cậu ổn chứ?" Một người bạn hỏi, ánh mắt lo lắng khi nhìn thấy sắc mặt của cậu tái nhợt.

Dunk không đáp lại, chỉ lắc đầu, cố gắng rời khỏi khu vực đông người. Nhưng đôi chân không còn nghe lời. Trái tim cậu đập mạnh, hơi thở nặng nề hơn, như thể có một cơn bão đang cuộn trào bên trong.

Trong không khí căng thẳng đó, Joong đứng cách đó không xa. Hương hoa linh lan trắng, dù ngọt ngào, lại trở thành nguồn cơn gây rối loạn khi nó đạt đến mức độ cao nhất. Joong nhanh chóng nhận ra tình hình. Hắn nhanh chóng tiến về phía Dunk, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông để tìm cậu.

Pheromone của hắn – mùi rượu vang đặc trưng, sâu lắng và uy quyền – tỏa ra một cách có chủ ý, nhanh chóng áp đảo không gian, dập tắt phần lớn sự hỗn loạn.

Mọi người xung quanh ngay lập tức cảm thấy áp lực của Joong, như thể một người lãnh đạo vừa bước vào và ra lệnh ổn định trật tự. Một vài ánh mắt nhìn về phía hắn, có sự kính trọng xen lẫn ngạc nhiên.

Dunk loạng choạng bước vào một khu vực vắng, cách xa khỏi sự chú ý của mọi người. Nhưng cậu không thể kìm nén nữa. Cơn nóng trong người ngày càng dâng cao, khiến cậu khuỵu xuống, một tay chống lên bức tường.

"Dunk!" – Joong cất tiếng gọi lớn, đôi mắt sắc bén tìm kiếm trong đám đông.

Ánh mắt hắn dừng lại khi thấy Dunk ngồi tựa lưng vào một thân cây gần đó. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt mờ mịt như người bị vây hãm giữa cơn sốt. Hơi thở Dunk trở nên gấp gáp, bàn tay nắm chặt áo như cố gắng chống lại cơn cuồng loạn trong cơ thể.

Joong tiến nhanh về phía cậu, phớt lờ những ánh nhìn tò mò và lo lắng từ những người xung quanh.

Dunk ngẩng lên, đôi mắt đầy sự sợ hãi và bối rối. 

"Đừng lại gần... tôi không thể kiểm soát được..."

Nhưng Joong không dừng lại. Hắn cúi xuống, đôi mắt dịu dàng nhưng kiên định. 

"Anh sẽ không để em một mình trong tình trạng này."

Cơn phát tình bất ngờ của Dunk khiến mùi hương của cậu ngày càng mạnh mẽ. Nhưng điều kỳ lạ xảy ra khi Joong tiến gần hơn. Pheromone của hắn – mùi rượu vang đậm đà và quyến rũ – bắt đầu lan tỏa, hòa quyện với hương hoa linh lan trắng.

Không khí xung quanh họ như ngưng đọng. Mùi hương từ cả hai tạo nên một bầu không khí đặc biệt, không chỉ khiến mọi người gần đó cảm thấy lạ lẫm mà còn tạo ra một sự kết nối mạnh mẽ giữa họ. Dunk cảm nhận được điều đó rõ ràng – sự hiện diện của Joong không làm cậu căng thẳng hơn, mà ngược lại, mang đến cảm giác an toàn lạ thường.

Joong nhẹ nhàng đặt tay lên vai Dunk. 

"Hít thở sâu nào. Anh ở đây."

Dunk ngước nhìn hắn, ánh mắt vẫn còn sự bối rối, nhưng lần này cậu không gạt tay Joong ra. Hơi thở cậu dần ổn định hơn dưới sự dẫn dắt của hắn.

Joong nhanh chóng đưa Dunk ra khỏi khu vực chụp ảnh, tránh ánh mắt tò mò của đội ngũ thiết kế. Hắn bảo trợ lý quản lý tình hình và dừng buổi chụp hình sớm hơn dự kiến.

Dunk được đưa vào một căn phòng nhỏ gần đó để nghỉ ngơi. Joong đứng bên ngoài, chỉ để lại một khoảng cách vừa đủ để không làm cậu áp lực.

Vài phút sau, Joong bước ra, cơn sốt hình như vẫn đang ập tới.

"Cảm ơn anh..." – Cậu nói khẽ, đôi mắt không dám nhìn thẳng Joong.

"Em ổn chứ?" – Giọng hắn trầm ấm, mang theo sự kiên nhẫn và lo lắng, vang lên bên tai Dunk.

Dunk nghiêng đầu, ánh mắt nhòe nhoẹt ngước lên nhìn Joong.

"Joong... đi... đi khỏi đây... làm ơn..." – Cậu thì thào, bàn tay run rẩy cố đẩy Joong ra. Nhưng sức lực của cậu quá yếu để thực sự tạo khoảng cách.

Pheromone từ Joong tiếp tục tỏa ra, không chỉ để bảo vệ Dunk mà còn để che chắn cho cậu trước những ánh mắt khác. Hắn cúi thấp người, cố gắng đưa Dunk ra khỏi tình trạng căng thẳng.

"Hít thở sâu nào, Dunk. Tập trung vào anh."

Giọng nói trầm ấm của Joong như một mệnh lệnh nhẹ nhàng. Dunk cố gắng làm theo, đôi mắt nhìn vào hắn như bám víu lấy sự bình ổn mà hắn mang lại. Mùi rượu vang mạnh mẽ của Joong dần làm dịu đi pheromone đang bùng nổ của Dunk, như một bản hòa tấu giữa hai mùi hương đối lập nhưng hài hòa.

Dunk dần dần cảm thấy hơi thở mình ổn định hơn. Tuy nhiên, cậu vẫn còn yếu, cơ thể rã rời như vừa trải qua một trận chiến.

Joong chậm rãi luồn tay dưới đầu gối và lưng Dunk, nhấc bổng cậu lên. Dunk giật mình, đôi tay vô thức nắm lấy áo hắn.

"Anh làm gì vậy?" – Giọng cậu yếu ớt nhưng đầy cảnh giác.

"Đưa em đến nơi an toàn hơn." – Joong đáp, ánh mắt kiên định không cho phép bất kỳ lời phản đối nào.

----------------------------

Có ai thấy kì kì k z, sao đọc thấy nó lạ z tr

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro