18. Pheromone hòa quyện

Cơn mưa rào bất ngờ ập đến khi Dunk và Joong đang ở trong studio thử trang phục. Những đám mây u ám đã kịp che khuất ánh nắng, và chỉ trong chốc lát, cơn mưa đổ xuống như một bức màn dày đặc. Lượng nước dội xuống từ bầu trời khiến khung cửa sổ studio mờ đi, nhòe cả không gian trong những giọt nước.

Dunk đứng giữa phòng, tay vẫn cầm chiếc áo mẫu mà cậu đang thử, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa rơi rào rào, tiếng vang vọng trên mái tôn, nhưng trong lòng cậu lại có một cảm giác khác thường – một sự căng thẳng mơ hồ không thể lý giải. Cậu hơi lùi lại khi nhận ra Joong đang đứng phía đối diện, ánh mắt hắn dừng lại trên người cậu một cách im lặng.

"Cơn mưa này có vẻ không ngừng sớm đâu." Joong nói, giọng hắn trầm ấm nhưng có chút gì đó mơ hồ.

Dunk gật đầu mà không nói gì. Cậu cảm nhận được sự khác biệt trong không khí. Mưa rơi, tiếng ầm ầm của nước rào rào đập vào kính càng khiến không gian trở nên tĩnh lặng, như thể cả thế giới này chỉ còn lại hai người.

Lúc này, Dunk bắt đầu nhận thấy sự hiện diện của Joong, không chỉ về thể chất mà cả về cảm giác. Hương rượu vang của Joong nhẹ nhàng tỏa ra, hòa quyện với mùi hoa linh lan trắng đặc trưng của Dunk, tạo nên một sự pha trộn kỳ lạ trong không khí. Nó không phải là thứ gì đó mạnh mẽ hay gây khó chịu, nhưng lại đủ để làm Dunk cảm thấy bối rối.

Cậu nhìn xuống đất, cảm giác nóng bừng trong cơ thể. Mùi hương ngọt ngào của hoa linh lan dường như càng lúc càng trở nên nồng đậm hơn, và Dunk cảm thấy hơi thở mình nặng nề, như thể không thể kiểm soát được bản thân.

Joong đứng yên, ánh mắt lướt qua Dunk nhưng không hề tiến lại gần. Cảm giác căng thẳng trong không gian ngày càng rõ rệt, Dunk có thể cảm nhận rõ sự xâm nhập của pheromone trong không khí. Những cơn sóng cảm xúc dâng trào trong cậu, không chỉ bởi sự hiện diện của Joong mà còn bởi sự hòa quyện không ngừng của pheromone.

Dunk hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế. Cậu quay mặt đi, tay nắm chặt chiếc áo trên tay, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác bối rối lạ thường. Mọi thứ trở nên mờ mịt, không chỉ là hình ảnh mà còn là suy nghĩ. Cậu không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của Joong mang lại cho cậu một cảm giác an ủi kỳ lạ.

Joong quan sát Dunk, không một lời nói, chỉ im lặng. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong cơ thể Dunk, biết rằng pheromone của mình đang khiến Dunk trở nên khó kiểm soát. Nhưng Joong không dám tiến lại gần quá mức, dù bản thân hắn rất muốn làm vậy. Hắn biết rằng Dunk chưa sẵn sàng.

Joong cố gắng thu lại pheromone của mình, dù bản thân hắn cũng cảm nhận được sự ảnh hưởng mạnh mẽ từ Dunk. Hương rượu vang của hắn bắt đầu trở nên nồng đậm hơn khi gần Dunk, như thể phản ứng lại sự hòa quyện của mùi hoa linh lan. Nhưng Joong kiềm chế rất tốt, không muốn làm Dunk hoảng sợ.

Thật lâu sau, Dunk mới lên tiếng, giọng cậu yếu ớt nhưng đầy mơ hồ.

"Joong..."

Hắn không đáp ngay lập tức. Nhưng khi Dunk quay lại, ánh mắt của Joong vẫn sáng rực, như thể hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.

"Em không sao chứ?" Joong hỏi, giọng hắn vẫn đầy kiên nhẫn và dịu dàng, nhưng Dunk có thể cảm nhận rõ sự lo lắng trong đó.

Dunk cúi đầu, cảm thấy lòng mình như vỡ ra, như thể có điều gì đó vừa được mở khóa.

"Em cảm thấy... hơi kỳ lạ," Dunk thừa nhận. "Cơ thể em... không thể kiểm soát được."

Joong bước lại gần, nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ để Dunk không cảm thấy khó chịu. Hắn nhẹ nhàng vỗ vai cậu.

"Em không cần phải lo lắng," Joong nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Anh sẽ không để em phải chịu đựng một mình."

Cảm giác ấy khiến Dunk không biết phải làm gì. Cậu chỉ cảm thấy mơ hồ và lạ lẫm, nhưng sự ấm áp trong ánh mắt của Joong khiến cậu không thể chống lại. Mối quan hệ giữa họ, dù chưa rõ ràng, lại có một điều gì đó kéo dài không thể lý giải.

Cả hai im lặng nhìn nhau, cảm giác pheromone hòa quyện càng lúc càng rõ rệt. Dunk cảm thấy hơi thở mình càng nặng nề hơn, và mùi hoa linh lan của cậu giờ như lan tỏa ra khắp phòng, cuốn lấy không gian. Mùi rượu vang của Joong càng thêm nồng nàn, như thể đang cố gắng áp chế mọi thứ xung quanh.

Joong nhìn Dunk, cố gắng duy trì sự kiểm soát. Hắn không thể không nhận ra rằng Dunk vẫn chưa sẵn sàng đối diện với những cảm xúc của mình. Nhưng Joong cũng biết rằng, chính hắn phải kiên nhẫn để giúp Dunk vượt qua những rào cản đó.

"Anh sẽ ở đây với em," Joong nói, không một chút do dự. "Em không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì. Mọi thứ sẽ ổn."

Dunk không đáp lại ngay lập tức. Cậu chỉ đứng đó, cảm giác cơ thể mình như tan chảy dưới ánh mắt đầy ấm áp của Joong. Những cơn sóng pheromone vẫn không ngừng khuấy động trong không khí, và Dunk bắt đầu nhận ra rằng, có lẽ, mình đã không còn cô đơn trong cuộc hành trình này.

Cơn mưa ngoài trời vẫn không ngừng rơi, trong studio, không gian vẫn ngập tràn mùi hương của hai người. Một sự hòa quyện giữa rượu vang và hoa linh lan trắng, giữa những cảm xúc chưa được gọi tên và những nỗi lo lắng chưa thể buông bỏ.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Dunk biết rằng, dù có phải đối diện với bao nhiêu cảm xúc mâu thuẫn, cậu vẫn có thể tin vào sự an ủi mà Joong mang lại. Và có thể, một ngày nào đó, mối liên kết này sẽ trở nên rõ ràng hơn, khi cả hai đã đủ mạnh mẽ để chạm vào những điều sâu sắc nhất trong lòng nhau.

Joong nhìn Dunk, cảm giác trong hắn lúc này vừa kiên nhẫn vừa lo lắng. Cảm xúc của Dunk, rõ ràng, vẫn còn hỗn loạn. Những cơn sóng pheromone đan xen khiến không khí trong studio trở nên nặng nề, nhưng Joong vẫn giữ khoảng cách, không vội vàng bước lại gần quá mức. Hắn hiểu rằng lúc này, mọi thứ phải diễn ra từ từ, từng bước một.

Dunk cảm thấy cơ thể mình như dần dần quen với sự hiện diện của Joong, mặc dù sự căng thẳng trong không gian vẫn không biến mất hoàn toàn. Cậu muốn bỏ đi, muốn thoát ra khỏi cái không gian ngột ngạt này, nhưng lại không thể nào dứt ra khỏi sự hấp dẫn khó tả mà Joong mang lại. 

Mùi hương của Joong, của rượu vang, càng lúc càng làm cậu cảm thấy như bị cuốn vào một vòng xoáy vô hình. Đó không phải là sự hấp dẫn đơn giản, mà là thứ gì đó sâu sắc hơn, một cảm giác an ủi nhưng cũng làm trái tim cậu rung lên từng nhịp không thể kiểm soát.

Cảm giác ấy, kỳ lạ thay, lại khiến Dunk không muốn rời xa Joong. Cậu biết rằng bản thân chưa thể đối diện với những cảm xúc này, nhưng sự xuất hiện của Joong khiến cậu cảm thấy mình không phải một mình đối diện với tất cả những hỗn độn trong tâm trí.

"Em có muốn ngồi xuống không?" 

Joong hỏi, giọng hắn vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm. Hắn không vội vàng ép Dunk phải làm gì, mà chỉ chờ đợi Dunk đưa ra quyết định của riêng mình.

Dunk nhìn vào đôi mắt của Joong, nhận ra sự kiên nhẫn trong từng cử chỉ của hắn. Cậu cảm thấy như mình đang đứng giữa hai sự lựa chọn: một là tiếp tục xa cách, tiếp tục giữ khoảng cách và bảo vệ chính mình, hai là bước qua nỗi sợ hãi và chấp nhận sự gần gũi mà Joong đang mang lại. Cảm giác căng thẳng trong cơ thể cậu dường như lắng xuống khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Joong, nhưng Dunk vẫn không thể dễ dàng bỏ qua những cảm xúc sâu thẳm trong lòng.

Joong nhận ra sự do dự trong Dunk, và hắn không vội vàng thúc ép. Hắn chỉ đứng đó, nhẹ nhàng đưa tay về phía cậu, một cử chỉ không mang ý nghĩa gì ngoài việc thể hiện sự hỗ trợ, sự sẵn sàng ở bên cạnh Dunk.

Dunk chậm rãi bước lại gần Joong, cảm nhận được sự thay đổi trong không gian. Hương rượu vang và hoa linh lan hòa quyện vào nhau, tạo thành một bức tường mơ hồ xung quanh hai người. Dunk có thể cảm nhận rõ pheromone của cả hai đang chạm vào nhau, không còn kháng cự, mà là tương tác tự nhiên, giống như hai bản thể tìm thấy nhau trong một khoảnh khắc yên bình.

Khi Dunk ngồi xuống, ánh mắt của Joong vẫn không rời khỏi cậu. Hắn thở dài nhẹ nhàng, và trong một khoảnh khắc bất ngờ, hắn đặt tay lên vai Dunk, một cử chỉ đầy ấm áp nhưng cũng đầy sự quan tâm.

"Em biết không?" 

Joong nói, giọng hắn khẽ run lên, như thể những lời này phải được thốt ra ngay lập tức. 

"Anh không muốn khiến em cảm thấy không thoải mái. Chỉ là... có những thứ anh không thể giấu mãi. Anh muốn em biết rằng anh luôn muốn bên cạnh em, muốn em có cảm giác thoải mái nhất..."

Dunk ngẩng đầu, không thể ngờ rằng Joong lại thổ lộ một cách chân thành như vậy. Cậu cảm thấy sự ấm áp lan tỏa trong lồng ngực mình, nhưng vẫn không thể phủ nhận được sự lo lắng. Cảm giác ấy làm Dunk thấy bối rối, nhưng không phải là những gì mà cậu thường xuyên gặp phải khi đối diện với những tình huống như thế này. Đây là một cảm giác lạ lẫm, vừa ngọt ngào vừa đau lòng.

Joong tiếp tục, đôi mắt hắn như thể nhìn thấu mọi thứ. 

"Anh biết em chưa sẵn sàng, và anh sẽ không bao giờ bắt em làm điều gì cả. Nhưng dù thế nào, anh hy vọng em sẽ cho anh một cơ hội, để chứng minh rằng anh có thể làm em cảm thấy an toàn."

Dunk cảm thấy trái tim mình thắt lại. Joong không chỉ muốn cậu là một người mẫu, hắn muốn cậu hơn thế. Và điều này không phải là một điều mà Dunk có thể dễ dàng chấp nhận. Tuy nhiên, sự dịu dàng và kiên nhẫn của Joong đã khiến Dunk bắt đầu thay đổi cách nhìn về hắn. Hắn không phải là một người đàn ông chỉ muốn chiếm đoạt cậu. Hắn đang chờ đợi một thời điểm thích hợp, một thời điểm khi Dunk cảm thấy sẵn sàng.

Trong khoảnh khắc ấy, Dunk nhận ra một điều quan trọng. Joong không phải là người duy nhất cảm thấy những gì đang diễn ra. Dunk cũng cảm nhận được hài hòa giữa pheromone của hai người, sự tiếp xúc gần gũi này đã dần làm giảm bớt nỗi sợ hãi của cậu.

"Anh không cần phải lo lắng," Dunk nói, giọng cậu nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. 

"Em không chắc mình sẽ làm gì, nhưng em sẽ không rời xa anh."

Joong mỉm cười nhẹ, một nụ cười thật sự, không còn vẻ nghiêm túc hay lo lắng như trước. Hắn nhìn Dunk, ánh mắt như muốn nói rằng hắn hiểu, và đó là lý do vì sao hắn sẵn sàng chờ đợi.

Cả hai im lặng, chỉ còn lại sự hòa quyện của pheromone giữa họ, nhưng Dunk cảm thấy mình không còn bối rối như trước. Một phần trong cậu đã bắt đầu mở lòng, cho phép Joong gần gũi hơn. Và có thể, có một ngày nào đó, cậu sẽ sẵn sàng để đối diện với tình cảm của chính mình.

Cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn không ngừng rơi, nhưng trong studio, Dunk và Joong lại cảm thấy một sự bình yên lạ thường.

-------------------------

Bắt đầu viết xàm xàm rồi đó nhe :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro