32. Bình yên

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng len qua khe rèm, trải một lớp ánh sáng nhạt lên mọi vật. Dunk chậm rãi mở mắt, cảm giác yên bình lạ thường thay thế cho sự đau đớn và mệt mỏi của ngày hôm qua.

Cậu quay đầu nhìn, bắt gặp hình ảnh Joong đang ngủ say bên cạnh gần đó. Gương mặt Joong dưới ánh sáng buổi sớm toát lên vẻ dịu dàng, khiến Dunk không thể kìm được nụ cười.

"Anh ấy thật sự ở lại cả đêm..." Dunk thì thầm, lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Cậu nhẹ nhàng nhấc chăn lên, nhưng cơn đau âm ỉ từ cơ thể khiến cậu khẽ nhăn mặt. Chỉ một động tác nhỏ cũng đủ để đánh thức Joong.

Joong dụi mắt, giọng còn vương sự mệt mỏi nhưng vẫn đầy quan tâm. 

"Ngủ thêm đi, sao em lại dậy rồi, đau sao?"

Dunk gật đầu, giọng nhỏ nhẹ.

"Ừm, em không sao đâu. Anh đừng lo nhé."

Joong đứng dậy, bước đến bên giường, đôi mắt lo lắng nhìn cậu.

"Không sao là tốt. Nhưng em vẫn nên nghỉ thêm một chút. Để anh làm bữa sáng cho em nhé?"

Dunk lắc đầu, cố gắng giữ giọng bình thường.

"Không cần đâu, Joong. Em không muốn làm phiền anh thêm nữa."

Joong dừng lại, đôi mắt trầm ngâm như cân nhắc điều gì đó. Rồi hắn ngồi xuống cạnh cậu, nắm lấy tay cậu thật chặt, ánh mắt đầy kiên định.

"Dunk, nghe anh này."

Dunk ngước lên, ánh nhìn hơi bối rối trước thái độ nghiêm túc của Joong.

"Em không phải là gánh nặng hay phiền phức đối với anh." Giọng Joong trầm ấm, như một lời khẳng định không thể lay chuyển.

"Ngược lại, anh muốn ở đây, muốn chăm sóc em. Vì anh yêu em."

Câu nói ấy như một cơn sóng mạnh mẽ cuốn qua trái tim Dunk, khiến cậu nghẹn lại, không thể thốt nên lời. Trái tim cậu dường như ngừng đập trong khoảnh khắc, cả không gian xung quanh cũng trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.

Lời nói của Joong, tuy giản đơn, nhưng từng chữ lại như thấm sâu vào tâm hồn Dunk, mang theo sức nặng của sự chân thành mà cậu không thể nào trốn tránh.

"Joong..." Dunk khẽ gọi tên hắn, đôi mắt ngân ngấn nước, nhưng không phải vì đau đớn, mà vì một niềm hạnh phúc đang len lỏi vào từng ngóc ngách trong lòng.

Dunk quyết định để Joong ở lại chăm sóc mình thêm một ngày nữa. Trong bầu không khí yên bình của buổi sáng, họ cùng nhau thưởng thức bữa ăn đơn giản. Joong, như một người quản gia tận tụy, không ngừng quan sát từng biểu hiện của Dunk, đôi khi còn hỏi cậu có thấy thoải mái không.

"Anh đúng là người tỉ mỉ nhất mà em từng gặp." Dunk bật cười, ánh mắt lấp lánh sự trêu chọc.

"Chỉ khi với em thôi." Joong đáp lại ngay, không một chút ngập ngừng.

Sau bữa sáng, cả hai ngồi cạnh cửa sổ, nơi ánh nắng buổi sáng trải dài lên gương mặt họ, mang theo hơi thở nhẹ nhàng của ngày mới. Dunk, trong khoảnh khắc lơ đãng, chợt lên tiếng:

"Joong, anh có bao giờ nghĩ đến tương lai không?"

Joong quay đầu nhìn Dunk, đôi mắt ánh lên sự chân thành.

"Có chứ. Tương lai mà anh nghĩ đến luôn có em trong đó."

Dunk khựng lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên.

"Anh chắc chứ? Vẫn có thời gian để từ chối đấy. Anh biết em không hoàn hảo mà... Và em cũng không dám đảm bảo rằng mình sẽ luôn giữ được sự bình tĩnh khi đối mặt với những vết thương của quá khứ."

Joong nhẹ nhàng nắm lấy tay Dunk, từng ngón tay siết chặt như muốn truyền thêm sức mạnh.

"Dunk, không ai trong chúng ta là hoàn hảo. Anh cũng vậy. Nhưng điều làm nên sự đặc biệt chính là chúng ta chọn ở bên nhau, dù cho mọi thứ có khó khăn thế nào. Nếu em sợ, anh sẽ là người đứng bên cạnh để trấn an em. Nếu em ngã, anh sẽ ở đó, sẵn sàng đỡ em dậy. Và nếu em hoài nghi, anh sẽ vẫn ở đây, nhắc nhở em rằng em không cần phải đối mặt với mọi thứ một mình."

Những lời nói dịu dàng ấy như dòng nước ấm áp len lỏi vào từng góc khuất trong tâm hồn Dunk. Cậu nhìn Joong, ánh mắt dần dịu lại, cảm nhận một cảm giác bình yên lan tỏa khắp cơ thể.

"Cảm ơn anh, Joong." Dunk khẽ nói, giọng như hòa tan trong ánh nắng.

Joong mỉm cười, ánh nhìn chứa đựng tất cả sự kiên định và yêu thương mà hắn dành cho Dunk. Và lần đầu tiên, Dunk thấy rằng hạnh phúc thật sự không phải là một giấc mơ xa vời, mà là một điều cậu có thể chạm tay đến, ngay ở đây, ngay lúc này.

Tối hôm ấy, Dunk quyết định làm một điều đặc biệt cho Joong. Mặc cho cơ thể vẫn còn chút đau nhức, cậu lặng lẽ bước vào bếp, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm. Những âm thanh nhẹ nhàng của dao thớt vang lên trong căn bếp nhỏ, hòa lẫn cùng mùi thơm dịu dàng của món ăn đang được chuẩn bị.

Joong bước vào, đôi chân khựng lại khi thấy Dunk đang loay hoay bên bếp, đôi mày hắn nhíu lại đầy lo lắng.

"Dunk, em đang làm gì vậy? Sao không nghỉ đi?"

Dunk quay lại, ánh mắt kiên định nhưng vẫn ánh lên nét dịu dàng.

"Em muốn làm gì đó cho anh." Giọng nói tuy nhỏ nhưng mang theo sự cương quyết không thể phủ nhận.

Joong không nói thêm lời nào, chỉ tiến đến phía sau cậu, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể gầy guộc. Hành động bất ngờ khiến Dunk giật mình, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, cảm nhận hơi ấm quen thuộc từ Joong.

"Dunk," Joong khẽ thì thầm bên tai, giọng nói trầm thấp như len lỏi vào từng góc nhỏ trong trái tim cậu.

"Em không cần làm gì cả. Với anh, chỉ cần em khỏe mạnh và ở đây bên anh, là đủ."

Dunk mỉm cười, nghiêng đầu tựa nhẹ vào vòng tay Joong.

"Vậy thì anh hãy ngoan ngoãn ngồi xuống và chờ đi. Bữa tối sẽ xong ngay thôi."

Joong bật cười, nụ cười dịu dàng nhưng đầy yêu thương. Hắn lùi lại, gật đầu như một đứa trẻ ngoan, rồi yên vị ở bàn ăn, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng nhỏ nhắn đang bận rộn trước bếp.

Bữa tối hoàn thành trong sự đơn giản nhưng ấm áp lạ thường. Khi ngồi xuống bên nhau, không gian tràn ngập tiếng cười. Joong không ngừng trêu chọc kỹ năng nấu ăn còn vụng về của Dunk, còn Dunk thì lườm hắn, dù khóe môi vẫn không ngừng cong lên vì hạnh phúc.

"Đây mới là hạnh phúc thực sự." Joong bất chợt lên tiếng, ánh mắt dịu dàng lướt qua khuôn mặt của Dunk.

Dunk ngẩng lên, đôi mắt đen tròn long lanh trong ánh sáng ấm áp của căn phòng. "Em cũng nghĩ vậy." Nụ cười nhẹ nở trên môi cậu, như một đóa hoa mềm mại bung nở trong ánh nắng ban mai.

Và trong khoảnh khắc ấy, không cần những lời hoa mỹ, họ hiểu rằng hạnh phúc đích thực là khi trái tim được lấp đầy bởi sự hiện diện của người mình yêu thương.

Khi cả hai yên vị trên chiếc sofa, không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở nhẹ và ánh đèn vàng dịu dàng bao phủ. Dunk bất chợt lên tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

"Joong... em đã nghĩ rất nhiều về những điều anh nói. Về tương lai mà anh nhắc đến."

Joong quay sang, đôi mắt tràn đầy sự chú ý và kiên nhẫn.

"Ừm. Em muốn nói gì?"

Dunk hít một hơi sâu, đôi tay đan vào nhau như để lấy thêm can đảm.

"Em nghĩ rằng... nếu có một người như anh bên cạnh, em sẽ không còn cảm thấy sợ hãi trước tương lai nữa. Em thích anh đúng không. Em muốn thử... thử tin tưởng, thử yêu một lần."

Joong không nói gì. Hắn chỉ lặng lẽ vươn tay, ôm Dunk vào lòng, như muốn truyền tải tất cả cảm xúc của mình qua cái ôm ấy.

"Cảm ơn em, Dunk. Vì đã dũng cảm và cho anh cơ hội được yêu em."

Dunk tựa đầu vào ngực Joong, đôi mắt khép hờ. Tiếng nhịp tim đều đặn vang lên bên tai cậu, như một bản nhạc ru cậu vào sự bình yên mà bấy lâu nay cậu luôn khao khát. Trong khoảnh khắc đó, Dunk nhận ra mình không còn muốn chạy trốn khỏi hạnh phúc nữa.

Họ ngồi đó, không cần thêm lời nào, chỉ lặng yên tận hưởng sự ấm áp và yên bình của tình yêu vừa chớm nở. Hạnh phúc, tưởng chừng như xa xôi, giờ đây lại nằm gọn trong tầm tay. Lần này, Dunk thầm hứa với chính mình rằng sẽ không để nó vụt mất.

Sáng hôm sau, ánh nắng tinh nghịch len qua khe rèm, chiếu sáng căn phòng ngập tràn cảm giác an lành. Dunk thức dậy trong vòng tay của Joong, hơi ấm từ cơ thể hắn như một tấm chăn mềm mại bao bọc lấy cậu. Joong vẫn còn say giấc, gương mặt thư thái hiện rõ vẻ dịu dàng, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh lạnh lùng, điềm tĩnh thường ngày của một CEO bận rộn.

Dunk khẽ nhích người, định rời khỏi vòng tay ấy, nhưng Joong ngay lập tức mở mắt, như thể hắn luôn biết Dunk ở đâu.

"Em dậy sớm vậy? Có còn đau không?" – Joong hỏi, giọng khàn khàn nhưng chứa đầy sự quan tâm.

"Không sao đâu. Em ổn rồi mà." – Dunk đáp, nụ cười nhẹ nở trên môi, nhưng cậu vẫn không tránh được ánh mắt chăm chú của Joong, như thể hắn đang kiểm tra kỹ từng biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt cậu.

Joong ngồi dậy, tay khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của Dunk.

"Nếu em vẫn còn đau, anh sẽ hoãn cuộc họp sáng nay. Không có gì quan trọng hơn em đâu."

"Joong, anh không cần làm thế. Em ổn mà."

"Em không hiểu đâu, Dunk." – Joong nắm lấy tay cậu, ánh mắt nghiêm túc nhưng lại đầy dịu dàng.

"Công việc có thể chờ, nhưng em thì không. Anh không muốn để em một mình, đặc biệt là sau khi em đã mở lòng với anh. Anh muốn em biết rằng, bất kể khi nào, anh cũng sẽ luôn ở đây."

Dunk lặng người trước những lời nói ấy. Trái tim cậu như được lấp đầy bởi một dòng chảy ấm áp, dịu dàng mà mãnh liệt. Dù không thốt nên lời, ánh mắt Dunk ánh lên sự biết ơn và yêu thương, như muốn nói rằng cậu đã tìm được nơi mình thuộc về.

Joong dành trọn buổi sáng để làm việc từ xa, ngồi trước chiếc laptop với vẻ tập trung cao độ. Dunk ngồi cạnh, tay cầm điện thoại nhưng ánh mắt lặng lẽ dõi theo Joong. Hắn toát lên dáng vẻ nghiêm nghị, mỗi cử chỉ đều toát lên sự quyết đoán và bản lĩnh của một người đứng đầu. Nhưng kỳ lạ thay, mỗi lần ánh mắt Joong dừng lại nơi Dunk, vẻ cứng rắn ấy lại biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng ấm áp, như chỉ dành riêng cho cậu.

Không kiềm được, Dunk khẽ hỏi, giọng trầm ấm pha chút băn khoăn.

"Anh có khi nào cảm thấy mệt không? Công việc của một CEO chắc hẳn áp lực lắm."

Joong ngẩng lên, đặt tập tài liệu xuống. Hắn nhìn Dunk, đôi mắt hiện rõ sự dịu dàng lẫn chút cảm động.

"Có chứ. Có những lúc áp lực đè nặng đến mức anh không thể thở nổi. Nhưng chỉ cần nhìn thấy em, mọi mệt mỏi dường như tan biến."

Dunk khẽ cười, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên một cảm giác xót xa. Cậu hiểu rằng phía sau sự mạnh mẽ của Joong là những gánh nặng mà không phải ai cũng nhìn thấy.

"Vậy... em có thể làm gì để giúp anh không?" – Cậu hỏi, ánh mắt tràn đầy sự chân thành.

Joong không vội trả lời, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay Dunk, khẽ siết nhẹ.

"Chỉ cần em ở bên anh là đủ."

Câu nói ngắn gọn nhưng chứa đựng sự chân thành sâu sắc, như một lời cam kết âm thầm. Dunk không nói gì thêm, chỉ mỉm cười đáp lại. Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra rằng, chỉ cần ở bên cạnh Joong, cậu cũng đang góp phần mang lại cho hắn một nguồn sức mạnh vô hình.

Chiều hôm đó, Dunk bỗng nảy ra một ý định muốn thay đổi không khí. Cậu nhìn Joong, đôi mắt đầy mong muốn, nhẹ nhàng nói:

"Chúng ta ra ngoài dạo một chút đi. Em muốn hít thở không khí trong lành."

Joong ngẩng lên, hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ, nhưng rồi lại mỉm cười, gật đầu ngay lập tức.

"Được. Anh cũng muốn đưa em đến một nơi yên tĩnh."

Họ đi đến một công viên nhỏ, nơi mà ánh sáng chiều tà dịu dàng xuyên qua những tán lá xanh, tạo nên một không gian thanh bình. Dunk ngồi xuống chiếc ghế đá, mắt nhắm lại để tận hưởng làn gió mát lạnh vờn qua khuôn mặt. Joong ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát cậu, như thể không muốn làm phiền khoảnh khắc tĩnh lặng ấy.

Dunk không thể giữ im lặng lâu hơn, cậu mở lời, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

"Joong..."

Joong quay sang, đôi mắt lắng đọng.

"Hửm?"

"Cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã kiên nhẫn với em. Em không nghĩ mình có thể mở lòng dễ dàng như vậy, nhưng anh đã làm được điều đó."

Joong mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Dunk, những ngón tay đan vào nhau như một lời cam kết không lời.

"Anh đã nói rồi mà, Dunk. Em là người duy nhất anh sẵn sàng chờ đợi, dù bao lâu đi nữa."

Dunk nhìn hắn, trong mắt không giấu được sự rung động. Cậu ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng.

"Vậy... anh có bao giờ hối hận không? Khi chọn yêu một người như em, với quá khứ đầy vết thương?"

Joong lắc đầu, không chút do dự, và nắm chặt tay cậu hơn.

"Không. Anh chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ hối hận. Vì em là tất cả những gì anh muốn. Quá khứ của em chỉ là một phần của em, nhưng em, bé Dunk, là toàn bộ thế giới của anh."

Trong khoảnh khắc đó, Dunk cảm nhận được một điều gì đó sâu sắc hơn cả tình yêu – đó là sự chấp nhận vô điều kiện, một tình cảm mà cậu chưa từng nghĩ mình xứng đáng có được, nhưng lại là điều Joong dành trọn vẹn cho cậu.

Tối hôm đó, sau bữa tối ấm cúng, Joong và Dunk ngồi cạnh nhau trên chiếc sofa mềm mại, cùng thưởng thức một bộ phim hài nhẹ nhàng. Dunk tựa đầu vào vai Joong, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim hắn qua lớp áo, như thể trái tim họ đang cùng một nhịp.

Trong khoảnh khắc ấy, Dunk bất chợt hỏi:

"Joong, anh nghĩ sao về hạnh phúc?"

Joong im lặng một lát, như thể đang suy ngẫm về câu hỏi của cậu. Rồi hắn trả lời, giọng trầm ấm và bình tĩnh:

"Hạnh phúc là khi được ở bên người mình yêu, được nhìn thấy họ cười, và biết rằng họ cảm thấy an toàn khi có mình ở bên cạnh. Là cảm giác bình yên khi nhìn vào mắt nhau, không còn gì phải lo lắng."

Dunk ngẩng lên, đôi mắt cậu lấp lánh sự tò mò và ngập tràn cảm xúc.

"Vậy em... có thể là hạnh phúc của anh không?"

Joong nhìn vào mắt cậu, không chút do dự, mỉm cười đầy dịu dàng. Rồi hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Dunk, như muốn khẳng định điều mình vừa nói.

"Em không chỉ là hạnh phúc của anh, Dunk. Em là tất cả những gì anh tìm kiếm."

Dunk khẽ đỏ mặt, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác bình yên đến lạ thường. Lần đầu tiên trong đời, cậu hiểu rằng tình yêu không còn là điều gì xa vời, không phải là một khái niệm mơ hồ. Tình yêu chính là đây, ngay trong khoảnh khắc này, trong vòng tay ấm áp của Joong. Và Dunk biết rằng cậu muốn giữ chặt nó mãi mãi, không để nó tuột khỏi tay.

Cả hai ngồi cạnh nhau, không cần một lời nói thừa thãi. Chỉ cần sự hiện diện của đối phương, mọi khoảng trống trong tâm hồn họ tựa như được lấp đầy. Dunk khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tự thầm nhủ rằng, dù tương lai có chông gai đến đâu, cậu cũng sẽ can đảm đối mặt, miễn là có Joong bên cạnh, như một điểm tựa vững chắc.

Joong nhìn Dunk ngủ say, cảm nhận sự bình yên từ hơi thở đều đặn của cậu. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi hắn, ánh mắt đầy trìu mến. Trong khoảnh khắc đó, hắn thề thốt với chính mình, rằng bằng tất cả tình yêu và sức mạnh mà hắn có, hắn sẽ bảo vệ Dunk, bảo vệ cậu khỏi mọi đau thương, để người con trai ấy không bao giờ phải chịu đựng tổn thương nữa, dù là một lần.

------------------------

Khả năng là ngày mai và mốt khong có chap của Cún Mèo rồi đó, toi đi thi huhu

Thi về sẽ update những bộ truyện kia nhooo

END CHƯA? CHẮC END RỒI HE :))))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro