36. Joong, cứu em...🔞

WARNING 18: CHƯƠNG CÓ YẾU TỐ 18+, VUI LÒNG CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC.

----------------------------

"Em đau lắm phải không?" Joong hỏi, giọng khàn đặc, ánh mắt trĩu nặng nỗi đau khi thấy Dunk run rẩy trước mặt mình. Hắn không chỉ thấy một người đang chịu đựng, mà còn là người hắn muốn bảo vệ bằng mọi giá.

Dunk không trả lời, chỉ nhắm nghiền mắt lại. Hơi thở cậu gấp gáp, như một ngọn gió xoáy đang gào thét trong lồng ngực. Sự yếu đuối này khiến cậu cảm thấy xa lạ với chính mình, nhưng nỗi đau quằn quại ấy không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để giả vờ mạnh mẽ. Cậu cần Joong, dù không muốn thừa nhận điều đó.

"Joong... làm ơn... giúp em..." Giọng cậu thều thào, từng chữ như vỡ vụn, nhưng lại đủ để đánh thức cả thế giới trong Joong.

Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, đôi bàn tay ấm áp chạm khẽ lên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Dunk. Hắn lau đi từng giọt, từng chút một, như thể mỗi hành động đều chứa đựng sự trân trọng và nâng niu. Đôi mắt Joong lặng nhìn cậu, như muốn nói rằng hắn sẽ không bỏ mặc, không rời đi, dù có chuyện gì xảy ra.

"Đừng sợ, anh sẽ ở đây." Giọng hắn trầm ấm, dịu dàng đến mức khiến Dunk khẽ mở mắt, ánh nhìn đầy sự tin tưởng.

Joong từ từ vén những lọn tóc ướt mồ hôi ra khỏi khuôn mặt cậu, để lộ đôi má đỏ bừng và ánh mắt yếu đuối đến nao lòng. Hắn biết Dunk đã chịu đựng quá nhiều, và giờ là lúc hắn cần làm điều gì đó để xoa dịu cậu. Hắn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Dunk, siết nhẹ, như truyền đi một dòng ấm áp.

"Tin anh nhé. Anh sẽ giúp em vượt qua." Joong thì thầm, giọng nói như lời hứa không thể phá vỡ. Hắn không biết mình có quyền làm điều này lần nữa hay không, nhưng chỉ cần Dunk cho phép, hắn sẽ làm tất cả để giúp cậu vượt qua.

"Joong... giúp em... em muốn... hức... Joong ơi..."

"Vậy... anh xin phép nhé?"

"Ưm..."

Joong đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Dunk, cảm nhận từng hơi thở, mỗi cử động của cậu. Dunk không còn phản kháng nữa, cậu chỉ thả lỏng trong vòng tay Joong, để cơ thể mình tìm thấy sự thỏa mãn duy nhất mà cậu có thể có được trong khoảnh khắc này. Sự dịu dàng của Joong như một vầng sáng trong cơn bão đau đớn, giúp Dunk tạm thời quên đi sự tê tái đang dày vò mình.

Joong bế Dunk lên giường, hắn nắm lấy cổ chân, kéo cậu về phía mình rồi cúi xuống hôn lên môi cậu, một nụ hôn sâu, nồng nhiệt cùng với sự gấp gáp và mùi hương rượu vang để thúc tình.

Cậu quấn lấy Joong, tay vòng qua cổ, người chủ động hướng về phía môi của hắn mà hôn lên, mút nhẹ, cơn đói khát khiến cậu vươn lưỡi muốn cạy khớp hàm của hắn ra, lý trí của cậu hoàn toàn đã bị cơn phát tình phá vỡ, giờ đây trong đầu cậu chỉ khao khát được Joong âu yếm, giày vò mình đến ngất đi thôi.

"Joong...làm ơn...cho em...hức..." cậu nức nở van xin, hôn hôn môi hắn.

Hắn không chiều theo ý cậu, hắn ép người cậu lên cửa phòng, cúi đầu xuống hôn vào phần gáy, hé môi cắn cắn gặm gặm lên cần cổ trắng nõn nà kia, lại còn để lại dấu hôn trên xương quai xanh, cách một lớp áo thun cắn lấy hai đầu ngực đã cứng lên vì phát tình, hắn cười thỏa mãn rồi mút nhẹ, tiếng rên mê người của cậu khẽ bật ra làm hắn càng thêm sung sức hơn.

"A... um... Joong..."

Ánh mắt cậu dại đi vì đau đớn, eo lắc lư nhẹ vì ngứa ngáy, cả phần thân trên bị ôm chặt nên hắn chỉ có thể chật vật tháo quần cậu xuống để lộ ra cặp mông tròn trịa và cậu em đã cương cứng, còn rỉ ra chút dịch làm ướt cả boxer, phía sau cửa nhỏ liên tục mấp máy như muốn mời gọi, khao khát được lấp đầy.

"Em yêu, mùi linh lan của em khiến anh say đắm, thật tuyệt vời!"

Lý trí dần bị vứt ra sau đầu, hắn nâng eo của em lên, để đôi chân thon dài, trắng trẻo kẹp lấy hông mình, cậu nhóc của hắn cũng lớn hơn vì mùi hương linh lan của Alpha...

Không dạo đầu, không bôi trơn, hắn cứ thế mà đâm thẳng vào sâu bên trong vào cửa nhỏ ẩm ướt tiết sẵn ra chất bôi trơn kia.

"A...ưm... Joong... của anh... a... ức... lớn...quá..."

"Joong... hức... nhẹ... hức... đau quá... hức..."

Cậu bị ôm lên trên không trung, vừa hoảng loạn vừa rên rỉ nức nở vừa bám chặt lấy hắn

Bị đâm vào một cách đột ngột, tay cậu ôm chặt lấy cổ hắn, tiếng khóc nức nở làm hắn không dám làm tiếp, hắn đau lòng hôn lên môi cậu như trấn an, xoa dịu cơn đau nhưng vô tình lại thỏa mãn cơn phát tình trong cậu, chiếc lưỡi nhỏ của cậu len lỏi vào khoang miệng hắn, như đuổi theo chiếc lưỡi kia mà quấn lấy nhau.

Hắn chiều theo ý cậu mà hôn, mút đến khi cậu không thể thở nổi mới miễn cưỡng mà tách ra, hắn để cậu lấy lại nhịp thở rồi bắt đầu công việc khai phá của mình.

Joong cảm nhận được từng nhịp thở của Dunk khi hắn làm những động tác chậm rãi, giúp cậu dần dần cảm thấy dễ chịu hơn. Dunk không nói gì, nhưng đôi mắt cậu đã dần trở nên mềm mại hơn, không còn sự hoảng loạn, chỉ còn lại sự im lặng trong cơn đau đang dần lui đi.

"Em sẽ ổn thôi nhé," Joong thì thầm, giọng nói trầm ấm, đầy sự an ủi.

"Anh sẽ luôn ở bên em, Dunk. Anh sẽ không bao giờ để em phải chịu đựng một mình."

Phía sau ướt đẫm vì tiết ra nhiều dịch trơn, mạnh mẽ nuốt lấy cự vật thô to kia, để nó đi vào sâu hơn, cọ vào từng vách thịt mềm mại, như đang tìm kiếm một điểm dừng.

"AAAAA... JOONG... KHÔNG ĐƯỢC..."

"Nó đây rồi, không sao nhé."

"Ưm...a...Joong...chậm...chậm chút...a...a..."

Trong không khí, tiếng rên mê hoặc lòng người cùng tiếng va chạm thân thể vang lên, xung quanh chỉ toàn là mùi hoa linh lan trắng ngọt ngào của Alpha hòa cùng mùi rượu vang quyến rũ của Enigma kia.

Phía sau siết chặt lấy cự vật to lớn của Joong, không tài nào tách ra được, khi Joong chợt nhớ ra mình thiếu thứ gì đó thì đã quá muộn, bên trong đã hoàn toàn được lấp đầy.

Không dừng lại ở đó, Joong bế Dunk lên di chuyển sang địa điểm khác. Hai người đi xuống phòng khách, ghế sofa đã bị nhắm làm mục tiêu cho trận chiến tiếp theo.

"Dunk... bé ơi..."

"Dạ... ưm...?"

"Bé tự thân vận động một lát nhé... nhún được không, nhé?"

Dunk ngơ ngác mà gật đầu, hơi thở cậu ngày càng nặng nề hơn, nhưng cậu muốn thỏa mãn cơn phát tình này, không ai ngoài Joong có thể giúp được cậu, ngồi lên người Joong, để cự vật cắm thẳng vào trong mình, tư thế này khiến cự vật đi sâu hơn, cảm giác nóng bức, ngứa ngáy lại ập đến, lần đầu chủ động thật sự vô cùng khó khăn, cậu lên xuống một hồi vẫn không thấy đủ thỏa mãn mình.

"Ưm...a...Joong...giúp em... nhanh.... nhanh lên...làm ơn..."

"Joong, em mệt, em sợ lắm...giúp em..."

Hơi thở Joong nặng nề, hắn nắm lấy chiếc eo thanh mảnh của em mà thúc đẩy liên tục, cậu thế mà gục xuống, run rẩy bắn ra, phía sau siết chặt hơn nữa.

"Ưm... Joong ơi... có thai mất..."

Cậu ưỡn người đón nhận từng luồng khoái cảm thứ hai đang len lỏi vào mọi ngóc ngách của cơ thể, lần này lại sâu hơn lần trước, hình như... vào khoang sinh sản rồi... Cậu gục ngã lên người Joong, cơn phát tình chưa hết hẳn nhưng sức lực thì đã cạn, cậu thiếp đi trong vòng tay của hắn.

"Không sao, đừng lo nhé, anh nuôi em và con."

Hắn thì thầm khẽ vào tai cậu, cúi xuống đã thấy bé con thiếp đi trong lòng mình thì nhẹ cười, bế cậu đi tẩy rửa, rồi ôm cậu lên giường lau người sạch sẽ.

Cơn đau đã giảm dần, Dunk không còn quằn quại như trước nữa. Cậu khẽ mở mắt, nhìn thấy Joong vẫn bên cạnh lau người, thoa thuốc vào vết thương, trong giây phút ấy, Dunk cảm thấy lòng mình có chút bình yên.

Cảm giác dịu dàng ấy, sự chăm sóc của Joong làm Dunk cảm thấy như mình được che chở, như lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự an toàn trong vòng tay của ai đó. Cảm giác này, dù ngắn ngủi, lại khiến cậu cảm thấy như một phần nào đó trong trái tim mình đã được chữa lành. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này, Dunk đã không còn đơn độc.

-----------------------

Nay SG lạnh quá, tui bệnh gần 1 tháng rồi chưa hết nữa, mn giữ sức khỏe nha, iuuuu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro