Chương 9: Nỗi Cô Đơn Giữa Vũ Trụ
Đêm muộn.
Bên ngoài, thành phố vẫn còn những ánh đèn rực rỡ, nhưng trong căn hộ tầng 12 của Gawin, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn bàn nhỏ. Trên bàn là những cuốn sách mở dang dở, cậu vừa đọc vừa ghi chép nhưng tâm trí đã trôi dạt đến một nơi xa xôi hơn.
Hôm nay, bài nghiên cứu của cậu đi đến một giả thuyết đầy ám ảnh:
"Con người có thực sự cô đơn trong vũ trụ?"
Gawin cầm điện thoại lên, do dự trong giây lát, rồi nhắn tin cho Joss.
"Anh có rảnh không? Em có một câu hỏi muốn hỏi anh."
Không đến một phút sau, một tin nhắn phản hồi xuất hiện trên màn hình.
"Tôi đang ở thư viện. Nếu cậu muốn nói chuyện, có thể đến đây."
Cuộc gặp gỡ đêm khuya
Khi Gawin bước vào thư viện, nơi đây gần như trống rỗng, chỉ còn lác đác vài người đến ôn bài khuya. Joss đang ngồi ở một góc khuất, bên cạnh một chồng sách cũ. Dưới ánh đèn vàng, gương mặt anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy, nhưng có gì đó... trầm tư hơn mọi khi.
Gawin kéo ghế ngồi xuống đối diện. "Muộn thế này rồi mà anh vẫn còn làm việc sao?"
Joss gật đầu, không nhìn lên. "Tôi quen rồi."
Gawin chống cằm, nhìn anh đầy tò mò. "Anh có bao giờ cảm thấy cô đơn không?"
Câu hỏi khiến Joss ngẩng đầu lên. Lần đầu tiên, Gawin thấy ánh mắt anh dao động một chút.
"Tại sao cậu hỏi vậy?"
Nỗi cô đơn giữa các vì sao
Gawin xoay cây bút trong tay, chậm rãi nói:
"Em vừa đọc một đoạn phân tích về sự tồn tại của con người trong vũ trụ. Một nhà khoa học từng nói rằng, nếu vũ trụ thực sự vô tận, thì có lẽ ở đâu đó cũng có những sinh vật giống như chúng ta.
Nhưng đồng thời, cũng chính vì nó quá rộng lớn, nên khả năng để chúng ta gặp được họ gần như bằng không."
Gawin nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời đêm trải dài vô tận.
"Anh có bao giờ nghĩ về điều đó không? Về việc tồn tại giữa hàng tỷ tỷ vì sao, nhưng vẫn hoàn toàn đơn độc?"
Joss không trả lời ngay.
Anh đã nghe những câu hỏi này nhiều lần trước đây, từ những nhà khoa học vĩ đại nhất của Trái Đất, từ những triết gia luôn trăn trở về sự tồn tại. Nhưng lần này, khi câu hỏi ấy được thốt ra từ Gawin, nó lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Gawin không hỏi chỉ để tìm câu trả lời khoa học. Cậu đang hỏi bằng cả tâm hồn, như thể chính bản thân cũng đang cảm thấy lạc lõng giữa thế giới này.
Một câu trả lời thật lòng
Joss chậm rãi đặt cuốn sách xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào Gawin. "Tôi nghĩ... cô đơn không phải là việc không có ai bên cạnh."
Gawin hơi bất ngờ trước câu trả lời này. "Vậy theo anh, cô đơn là gì?"
Joss im lặng một giây, rồi nói, giọng trầm và chậm rãi hơn mọi khi:
"Là khi có hàng tỷ người xung quanh cậu, nhưng không ai thực sự hiểu cậu cả."
Gawin khựng lại.
Cậu chưa từng nghĩ Joss sẽ trả lời như vậy.
Đó không phải là một câu trả lời mang tính phân tích, không phải là một lý luận khoa học hay một trích dẫn từ sách vở. Đó là một câu trả lời thật lòng.
Khoảnh khắc đầu tiên của sự thay đổi
Gawin nhìn Joss, ánh mắt đầy suy tư.
"Anh cảm thấy như vậy à?"
Joss không nói gì. Anh quay ánh mắt về phía bầu trời bên ngoài cửa sổ, nơi những vì sao xa xôi vẫn lặng lẽ tỏa sáng.
Lần đầu tiên, anh để bản thân thừa nhận một điều: Đúng.
Anh đã cảm thấy như vậy suốt hơn hàng thế kỷ trên Trái Đất.
Anh luôn ở giữa con người, nhưng không bao giờ thuộc về họ.
Anh hiểu họ hơn bất kỳ ai, nhưng không ai thực sự hiểu anh.
Và đó là điều anh chưa từng dám nói ra với bất kỳ ai – cho đến hôm nay.
"Gawin," Joss cất giọng, lần đầu tiên gọi tên cậu một cách tự nhiên. "Cậu có tin rằng, dù có tồn tại nền văn minh khác trong vũ trụ này, chúng ta cũng sẽ không bao giờ thực sự chạm được vào nhau không?"
Gawin lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ: "Em không tin. Em nghĩ, luôn có một cách để kết nối. Chỉ là chúng ta có dám thử hay không thôi."
Joss nhìn Gawin, và trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra rằng...
Có lẽ Gawin chính là người đầu tiên dám thử.
(Hết chương 9)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro