Chương 2: Người Trong Hang


Playlist không dừng lại ở âm nhạc.

Một ngày, Joss nhận ra "người đó" – người cập nhật playlist ấy – còn có podcast.

Tên podcast: G Caveman
(Chữ G viết hoa. Caveman – như thể đang trốn thế giới trong một hang đá nào đó.)

Podcast không có chủ đề rõ ràng. Không lịch đăng cố định. Có khi một tuần ba tập, có khi hai tuần mới up một lần.
Mỗi tập kéo dài chưa tới 10 phút. Không có quảng cáo. Không có animation mở đầu hoành tráng.
Chỉ có giọng nói – giọng con trai, trầm vừa, đôi khi hơi khàn, như đang nói khi còn ngái ngủ.

Tập đầu tiên Joss nghe có tiêu đề:
"Chuyện về chiếc ghế văn phòng hơi lỏng nhưng vẫn dùng được."

Gawin (người nói chuyện xưng là G) kể rằng mình có một chiếc ghế đã hỏng phần tựa từ lâu. Khi ngồi xuống, nó sẽ kêu một tiếng "cụp" như thể các khớp xương đang đồng loạt than thở. Nhưng cậu không thay, không sửa. Vì nếu không có tiếng kêu ấy, cậu không biết liệu mình có đang thực sự ngồi xuống không... hay vẫn còn lơ lửng.

Joss nghe xong, bật cười nhẹ.
Anh quay lại nhìn chiếc ghế văn phòng của mình. Cái ghế bình thường như mọi cái ghế khác trên Trái Đất.
Bỗng nhiên thấy nó... buồn hiu.

Có những đêm Joss nằm yên trên giường, nghe podcast với đèn tắt, chỉ để đợi một đoạn hít vào của người kể chuyện.

Cậu ấy không bao giờ nói gì thừa thãi. Không cố làm hài. Không tâm lý học tích cực độc hại.

Cậu chỉ nói:
"Hôm nay tôi thấy một chú chó sủa rất lâu trước cửa nhà ai đó. Không ai mở cửa. Nhưng nó vẫn đợi. Tôi nghĩ, chắc nó đã từng được chào đón ở đó."

Hay:
"Tôi thích ngồi lỳ trong xe khi đã tắt máy, không đi đâu, chỉ để nhìn người ta đi qua. Không phải vì tôi cô đơn. Mà vì lúc đó tôi thấy thế giới chuyển động đủ chậm để tôi theo kịp."

Joss nghĩ:
"Cậu là ai mà sống như thể cả thế giới là một chốn xô bồ, còn mình là một tách trà cần thời gian để nguội vậy?"

Anh bắt đầu gọi playlist ấy là "playlist của cậu."
Podcast cũng là "giọng cậu."
Video vlog không có mặt – cũng là "cậu."

Mọi thứ xoay quanh một người không biết mặt.
Một người chưa từng gặp.
Một người – như một mùi hương quen thuộc quẩn quanh căn hộ của mình.

Joss chưa bao giờ nói ra. Không inbox. Không follow. Không thả tim.

Nhưng anh biết rõ từng bản nhạc cậu đăng.
Biết khi nào cậu thay đổi mic mới (vì giọng ít vọng hơn).
Biết cậu có thói quen thở nhẹ một cái trước khi bắt đầu nói.
Và biết playlist luôn được cập nhật vào đúng 3:02 sáng – chưa từng sớm hay muộn một phút.

Đêm Chủ Nhật tuần thứ năm, Joss thức tới khuya hơn bình thường.

Không vì mất ngủ.
Mà vì... muốn nghe bài mới của cậu ngay khi vừa xuất hiện.

Anh đếm ngược theo đồng hồ:
2:59
3:00
3:01

3:02.

Màn hình sáng lên.
Thông báo hiện:
"Playlist 'Thứ Hai – Ở Lại Với Tôi Thêm Một Chút' đã được cập nhật."

Bài mới có tên:
"Nếu có ai đang nghe cùng tôi – xin chào."

Khi bản nhạc mở ra, Joss mỉm cười một mình.
Một đoạn intro ngắn, piano rải nốt quen thuộc.
Sau đó là tiếng kèn harmonica nhẹ như gió đầu mùa.

Ở đoạn cuối, không có gì đặc biệt.
Chỉ là tiếng lật sách.
Và một câu thì thầm:

"Xin Chào."

Joss để điện thoại úp xuống ngực.
Anh nằm yên như thế suốt nhiều phút.
Không phải để ngủ, mà để thấy lòng mình dịu xuống.

Không còn thấy buồn.
Không còn thấy trống.
Chỉ có một điều duy nhất:

Anh không còn cảm thấy mình là người duy nhất đang thức vào giờ này.

Có một đêm, sau khi nghe podcast xong, Joss chưa muốn ngủ. Anh vào lại trang SoundCloud của người kia, tò mò gõ cái tên "G Caveman" lên Google, chỉ để thử xem có còn gì khác.

Kết quả hiện ra không nhiều. Một vài bài post rải rác. Một đường link dẫn đến YouTube.

Tên kênh: "G Caveman"
Không ảnh đại diện khuôn mặt. Chỉ là một hình vẽ đơn giản: một bóng người ngồi dưới tán cây, đeo tai nghe.

Joss ngập ngừng. Rồi bấm vào.
Video mới nhất hiện lên với tiêu đề:
"Một vòng lái xe chầm chậm lúc 5h chiều – không đi đâu cả."

Mở video ra, màn hình chỉ hiện cảnh từ dashcam: ánh nắng vàng nhạt rọi qua kính xe, tiếng gió lùa vào khe cửa nhỏ. Một tay thò ra ngoài cửa sổ, thả nhẹ nhịp theo điệu nhạc trong xe. Camera không quay mặt ai, không lời thoại.
Chỉ có một caption ở góc nhỏ:
"Mình không nói gì hôm nay. Nhưng nếu bạn đang cần một vòng chậm lại – ngồi chung xe nha."

Joss ngồi đó, không biết từ lúc nào đã hết 14 phút.
Khi video kết thúc, YouTube tự động chuyển sang clip kế tiếp:
"Ăn sáng một mình – quán cháo lòng cạnh trạm xe buýt cũ."

Anh bấm play.
Rồi một clip nữa.
Và một clip nữa.

Có một video chỉ quay tiếng mưa ngoài hiên. Một video khác là hình ảnh một chiếc ghế gỗ trống trong quán cà phê mộc mạc. Camera không cố bắt khoảnh khắc gì đặc biệt. Chỉ lặng lẽ ghi lại những điều chẳng ai để ý.

Kể từ đêm đó, Joss có thêm một thói quen trước khi ngủ.

Nghe playlist.
Nghe podcast.
Và xem những video quay bởi một người không lộ mặt – nhưng dường như hiểu được những điều anh chưa từng nói ra.

Căn hộ của Joss bắt đầu thay đổi từ những điều nhỏ.

Anh đặt một chậu cây xương rồng cạnh cửa sổ.
Không vì yêu cây. Mà vì nhớ rằng podcast tập trước nhắc đến một tiệm cây "chỉ bán những loại không cần được chăm chút quá nhiều."

Anh ghé quán mì không tên gần ga – nơi từng được nhắc trong vlog của "một tài khoản không để lộ mặt nhưng quay rất thật."
Lúc đứng đợi, anh thấy một chỗ ngồi quen thuộc – ngay cạnh máy quạt treo tường – từng xuất hiện trong video "Một ngày mưa ăn mì nóng thì hết buồn."
Joss chọn ngồi đúng chỗ ấy.

Cái lạ là: anh không thấy mình đang rình rập hay theo dõi ai.
Chỉ đơn giản là... đi ngang qua đời người ta,
như một cách xin phép lặng lẽ để được sống gần hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro