Chương 5 - Giọng Nói Quen Quá Đỗi
⸻
"Giọng cậu... nghe giống một người tôi từng nghe vào những đêm tôi không quên được."
⸻
Sự kiện: Giao lưu Văn hóa ASEAN - "Từ Nghệ thuật Đến Trái Tim."
Địa điểm: Trung tâm Nghệ thuật Quốc gia, Bangkok.
Khách mời danh dự: Gawin Caskey Vajisarak và Joss Way-ar Sangngern.
Không khí trang trọng, bàn ghế phủ khăn trắng.
Gawin ngồi ngay ngắn, tay đặt trên đùi, cằm nhẹ cúi đúng như trong sách dạy tác phong hoàng gia.
Joss thì ngồi trên ghế ở một góc, chân vắt chéo, tay nghịch micro không dây.
⸻
Bài phát biểu bằng tiếng Anh của Gawin được chuẩn bị sẵn.
Giọng cậu vang đều, đúng nhịp, ngắt câu hoàn hảo. Nhưng có một đoạn ngắn – Gawin đột nhiên nghẹn lại một chút, rồi tiếp tục bằng một tông trầm hơn.
Và ngay khoảnh khắc đó, Joss – vốn đang lơ đãng nhìn mũi giày – ngước phắt lên.
Anh không chớp mắt.
Không thở mạnh.
Chỉ im lặng, dõi theo... giọng nói đó.
Cái đoạn ngân dài. Cái cách luyến nhẹ chữ cuối.
Quen lắm. Rất giống giọng hát trong tai nghe tối hôm kia.
⸻
Sau buổi sự kiện, hai người được mời tham quan khu trưng bày "Lời Ca & Dân Tộc" – nơi treo các bản nhạc Thái nổi tiếng đã được dịch sang 10 ngôn ngữ khác nhau.
Gawin dừng lại trước một bản nhạc viết tay cũ, đọc thầm lời bài hát.
Joss đứng sau cậu, khẽ hỏi:
"Người đẹp cũng biết đọc nhạc phổ hả?"
Gawin quay sang.
Ánh mắt hơi bất ngờ.
Nhưng giọng thì vẫn bình tĩnh:
"Tôi từng học piano và guitar cổ điển."
"Cổ điển thôi hả?"
"Tôi không có thời gian cho những thứ khác."
"Lạ nhỉ... giọng em nghe giống kiểu thích cào đàn bass hơn là chơi sonatina đấy."
Gawin nhìn Joss, tim hẫng một nhịp.
"Anh lại nói linh tinh gì nữa đấy?"
"Không hẳn là linh tinh đâu."
"Tôi không có thiên phú gì đặc biệt về âm nhạc cả."
"Không đâu... đặc biệt lắm."
Joss cười, nhưng ánh mắt không cười.
⸻
Gawin vẫn không biết gì. Vẫn đứng đó, đọc nhạc phổ viết tay, gương mặt hoàn hảo đến từng góc nghiêng.
Còn Joss, đứng sau vài bước, không thể dứt mắt khỏi bóng lưng ấy.
Và câu nói nhỏ vừa rồi của Gawin... vẫn đang vang văng vẳng trong đầu anh.
Giọng nói và giọng hát không phải lúc nào cũng giống nhau,
Joss nghĩ.
Nhiều ca sĩ hát lên là biến thành người khác, diễn bằng giọng mới, lồng bằng kỹ thuật.
Nhưng nếu từng nghe đi nghe lại một chất giọng quá nhiều lần...
Từng nhớ cách người ta lấy hơi, ngắt nhịp, nuốt chữ...
Thì đến một ngày, dù họ không hát — mình vẫn có thể nhận ra.
Và Gawin... cậu ta thì thầm y như vậy.
Không giống một cách rõ ràng.
Nhưng cái cảm giác ấy... không thể nhầm lẫn.
Joss lặng lẽ mở điện thoại.
Ngón tay vuốt lên playlist "Live Underground Cuts."
Anh không mở ngay. Chỉ để đó.
Rồi liếc nhìn Gawin thêm một lần nữa.
Nếu cậu thực sự là THE 9TH...
Thì hóa ra, từ trước cả khi chúng ta giả vờ thân thiết...
Tôi đã cảm nhận cậu rất thật.
⸻
Joss lặng người nhìn theo bóng Gawin đang bước qua hành lang kính, dáng đi thẳng tắp, tay luôn để đúng vị trí tiêu chuẩn như trong giáo trình.
Nhưng khi cậu rời khỏi khu trưng bày, cánh cửa vô tình dội lại một tiếng "cạch" nhẹ – và Joss nghe thấy cậu nói với quản lý một câu rất nhỏ.
Giọng nói đó – không hề gằn, không diễn, không đĩnh đạc.
Chỉ là một câu thì thầm...
"Chúng ta không cần ở lại quá lâu đâu, lịch mai dày rồi."
Và chỉ thế thôi, Joss khựng lại.
Giọng... nghe giống thật.
Không hẳn là giống rõ ràng. Nhưng cái cách ngân nhẹ ở cuối câu.
Giống hệt cái cách THE 9TH thì thầm câu cuối trong bản live acoustic.
Anh nhíu mày.
Một thoáng thôi.
Rồi... anh lặng lẽ mở điện thoại, bắt đầu tìm lại đoạn ghi âm từ 3 năm trước.
⸻
Tối hôm đó.
Joss mở lại bài This Kingdom's Quiet.
Đặt cạnh tai một đoạn clip cũ có Gawin trả lời phỏng vấn bằng tiếng Anh.
Anh mở hai clip song song.
Đến một đoạn, cả hai cùng nhấn chữ "freedom" –
Không giống hoàn toàn.
Nhưng... cảm giác như cùng một người hát bằng hai gương mặt khác nhau.
⸻
Trong phòng, Gawin đang đứng trước gương.
Cậu mặc thử trang phục trình diễn mới – hoodie đen, mặt nạ bạc.
Điện thoại cậu báo tin nhắn.
Là từ Joss.
Joss:
"Nghe nói mai em có lịch trống."
"Muốn đi ăn không, người đẹp?"
"Anh không hỏi để hẹn hò. Anh hỏi để có cớ nói chuyện thôi."
Gawin không trả lời.
Cậu đặt điện thoại xuống, tháo mặt nạ.
Trong gương – một gương mặt không có nụ cười, chỉ có chút hoang mang nhẹ sau đôi mắt.
⸻
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro