Chương 13

Vì sự ❤️‍🔥 của kaobiiiiiiiii
☆☆☆
Nụ hôn sâu cứ dây dưa không dứt. Nguyễn Thái Sơn từ tốn cởi bỏ từng cúc áo của người đang ngồi trên đùi mình.

Hai cơ thể nóng bỏng dán chặt vào nhau. Mỗi nơi hắn chạm vào đều nóng ấm đến lạ thường. Tinh tức tố như rượu tràn ly, khiến người ta chìm đắm trong cơn say không lối thoát...

Trần Phong Hào chầm chậm dạng chân ra, chủ động đón nhận. Nguyễn Thái Sơn muốn cẩn thận quan sát một chút, nhưng chiếc bụng cao hơn mặt khiến hắn chẳng thể nhìn rõ. Gương mặt anh thấm đẫm mồ hôi, chỉ có thể cạ lên dương vật to lớn mà làm nũng. Hắn không chần chừ nữa, nhẹ nhàng xoa huyệt nhỏ khiến Phong Hào khẽ giật mình, đầu khất chậm rãi tiến vào trong.

Bên dưới vốn đã ướt đẫm dịch trơn, nhưng dù sao Trần Phong Hào cũng chỉ mới phân hóa thành Omega chưa lâu, quan hệ cũng chỉ mới một lần. Đã vậy còn là Alpha hóa Omega, cơ thể càng thêm chật chội. Cơn đau khiến Phong Hào toát mồ hôi, hơi thở gấp gáp. Nguyễn Thái Sơn biết người kia đau, pheromone hương rượu lại tỏa ra, bao phủ lấy Lily, đưa Phong Hào vào một cơn say khác.

Hắn ngậm lấy đầu nhũ hoa, không ngừng trêu đùa, kích thích để giúp anh phân tán sự chú ý, giảm bớt đau đớn. Và nó đã thành công. Phía dưới cuối cùng cũng tiếp nhận hắn hoàn toàn. Trần Phong Hào ôm chặt lấy cổ hắn, như muốn tìm kiếm chút bấu víu giữa cơn khoái lạc mãnh liệt.

Phong Hào chật vật tự mình chuyển động, hai chân gần như run rẩy, nhưng người kia vẫn không hề nhúc nhích, để mặc anh tự xử lý. Cuối cùng, Phong Hào cắn môi, gục đầu lên vai hắn, giọng nức nở:

"Hức... hức... Mỏi lắm, không muốn nữa..."

Gương mặt đẫm nước mắt của Trần Phong Hào khiến Nguyễn Thái Sơn vô cùng thích thú. Anh bây giờ biết làm nũng rồi.

Hắn khẽ động, nhẹ nhàng nâng hông người kia lên. Chỉ trong chớp mắt, Trần Phong Hào đã im bặt, chỉ còn lại tiếng rên rỉ đứt quãng. Động tác của hắn mỗi lúc một nhanh hơn, dương vật đi vào ngày càng sâu. Phong Hào cố gắng nhổm người lên theo từng cú thúc của hắn, khiến Nguyễn Thái Sơn cảm thấy vừa đau lòng, vừa yêu thương.

"Sao thế? Không muốn nữa à?" Hắn hỏi, giọng khàn khàn.

Nguyễn Thái Sơn chỉ sợ Trần Phong Hào khó chịu, hắn cũng không muốn ép buộc. Cơ hội còn nhiều, nếu Trần Phong Hào thực sự không thích, hắn sẽ dừng lại. Nhưng khi hắn vừa định rút ra, hai chân anh lập tức kẹp chặt lấy hắn.

Phong Hào lắc đầu nguầy nguậy, giọng nghẹn ngào: "Khó chịu... hức..."

Nguyễn Thái Sơn nhìn anh, rồi lại nhìn chiếc bụng lớn nặng nề của Phong Hào. Thật sự khiến hắn xót xa muốn chết. Hắn thề rằng khi thằng nhãi trong bụng này chui ra, hắn nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận.

Hắn điều chỉnh lại tư thế, đặt Phong Hào nằm xuống, lấy một chiếc gối nhỏ kê dưới eo anh. Phong Hào vòng tay ôm lấy cổ hắn, đôi mắt mơ màng như phủ một lớp sương mỏng. Không nhịn được, Nguyễn Thái Sơn cúi xuống hôn anh. Bên dưới lại bắt đầu chuyển động, hòa cùng với hương lily dịu nhẹ của người bên dưới, pheromone của hai người như quấn lấy nhau, đan xen không rời.

"Sơn à... Không chịu nổi nữa..." Phong Hào giọng mơ hồ, hơi thở gấp gáp.

"Gọi chồng đi, từ nay không được lạnh nhạt nữa!" Hắn vùi mặt vào hõm cổ anh, giọng trầm thấp mang theo chút bá đạo.

"V-vâng... k-không vậy... nữa..." Phong Hào đáp, giọng run rẩy.

"Sơn... Chồng ơi... Ahhh\~" Trần Phong Hào hét lên khi đầu khất chạm đến khoang sinh sản. Dịch nhầy đã lan ra bụng Nguyễn Thái Sơn. Hắn rút ra ngay sau đó. Hắn biết bây giờ sức khỏe của Phong Hào là trên hết, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, sau này bù lại.

Phong Hào đã ngất đi từ bao giờ. Nguyễn Thái Sơn nhẹ nhàng bế anh lên giường, đắp chăn cẩn thận. Lúc ngủ, Phong Hào vô cùng ngoan ngoãn. Lần duy nhất hắn thấy anh ngủ ngon là đêm đó, khi hai người lần đầu ở bên nhau. Đến bây giờ, dù đã về chung một nhà, nhưng Phong Hào vẫn chưa thể thực sự thả lỏng. Lúc nào bản thân cũng trong trạng thái căng thẳng, điều này khiến Nguyễn Thái Sơn lo lắng vô cùng.

Hắn vào nhà tắm, tự giải quyết phần còn lại của mình. Bấy nhiêu đó sao có thể đủ? Nhưng hắn phải nhắc nhở bản thân: Phong Hào đang mang thai, phải tiết chế, thậm chí xuất còn không thể vào trong, huống hồ là...

Sáng hôm sau, Phong Hào thức dậy trong vòng tay hắn. Nhìn gương mặt đẹp trai đang say ngủ, anh không nhịn được mà muốn đưa tay chạm thử. Gương mặt này, đêm qua đã hôn lên chiếc bụng xấu xí của mình... Nghĩ đến đây, Phong Hào cảm thấy vui vẻ vô cùng, không do dự nhướn người lên hôn hắn một cái.

"Chụt."

"Hửm, làm gì đó?" Nguyễn Thái Sơn bị hôn cho tỉnh, ánh mắt còn vương chút ngái ngủ.

Phong Hào không trả lời, chỉ tiếp tục hôn lên má, lên trán hắn.

"Chụt, chụt, chụt..."

Bị người yêu hôn tới tấp, Nguyễn Thái Sơn sướng rơn cả người. Hắn chủ động ôm lấy cậu, đáp trả bằng một nụ hôn kiểu Pháp sâu thẳm. Chỉ cần có thế, hắn đã thấy mãn nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro