Em Xin Lỗi
Phong Hào chỉ mỉm cười nhẹ, như thể đã đoán trước được phản ứng của cậu. Anh bước đến, đưa tay đặt lên ngực cậu rồi bình thản nói:
"Ừm... anh phiền phức. Thái Sơn, nếu em giận anh vì chuyện ngày hôm đó thì anh chẳng có gì để nói cả. Nhưng em muốn anh phải làm sao hả? Anh đâu thể nào cổ xuý cho việc em dùng lời lẽ như thế với người sinh em ra chứ."
Thái Sơn giận dữ, nhưng cậu lại không thể giận được lâu. Cậu đưa tay nắm lấy bàn tay Phong Hào, cảm giác giận dỗi như được chấm dứt. Cậu nói với giọng nhẹ nhưng đầy sức nặng:
"Phong Hào, làm ơn đi, anh lúc nào cũng che ô cho người khác, nhưng anh có biết bản thân anh cũng đang bị ướt mưa không hả? Anh sợ người khác tổn thương, vậy anh dám thề với lòng rằng, ngày hôm đó anh không bị tổn thương bởi những lời nói của mẹ em không? Phong Hào... trước khi anh cho người ta cái gì thì làm ơn hỏi người ta có cần nó hay không?"
Lời của Thái Sơn vừa dứt, không khí trong phòng trở nên nặng nề. Những lời nói của cậu như một cú đấm mạnh vào trái tim Phong Hào. Anh im lặng, cảm giác dường như đã hiểu ra tất cả, nhưng lại không biết phải làm gì. Cả hai đứng đó, trong im lặng, chỉ có những nhịp thở gấp gáp của họ hòa vào nhau.
Phong Hào đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn Thái Sơn, dáng vẻ tức giận của cậu lúc này khiến anh như chết lặng. Người trước mặt anh không phải là Thái Sơn của hai năm trước, cậu chưa bao giờ lớn tiếng với anh như thế. Phong Hào sợ hãi lùi bước về phía sau, mắt nhìn cậu mà không thể thốt ra lời. Cảm giác ấy thật đau đớn, như thể chính anh đang bị đẩy ra khỏi cuộc đời Thái Sơn. Nhưng rồi, khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thái Sơn, trái tim anh lại thắt lại.
Thái Sơn hốt hoảng tiến về phía anh, không một chút do dự, ôm chặt lấy Phong Hào vào lòng. Nước mắt của cậu cứ thế rơi xuống mái tóc đen huyền của anh, từng giọt như thể muốn cuốn trôi hết mọi đau khổ, nhưng lại chẳng thể xoa dịu nổi nỗi đau trong lòng họ.
"Phong Hào... em xin lỗi... em sai rồi... em không nên lớn tiếng với anh... Phong Hào ơi đừng sợ, em xin lỗi."
Tiếng khóc nức nở của cả hai như xé tan không gian tĩnh mịch của đêm tối, vang vọng qua từng ngóc ngách trong căn phòng vắng lặng. Họ yêu nhau, nhưng lại không thể vượt qua những ranh giới vô hình mà xã hội và chính họ tự dựng lên. Yêu nhau, nhưng lại không thể tự do thổ lộ tình cảm, sợ hãi quá nhiều, lo lắng cho người kia đến mức không dám thật sự bước đến gần nhau.
Từng tiếng nấc nghẹn của Thái Sơn khiến Phong Hào càng thêm đau lòng, nhưng anh lại chẳng thể làm gì ngoài việc cứ đứng im, lòng dạ dằng xé.
" Bỏ anh ra... anh ghét em."
Phong Hào càng cố vùng giãy ra khỏi vòng tay của Thái Sơn, nhưng cậu càng ôm anh chặt hơn, không muốn buông tay. Thái Sơn không nghe được những lời anh nói, chỉ biết ôm lấy Phong Hào như ôm lấy sự sống của chính mình. Mưa bắt đầu rơi, như thể bầu trời cũng cảm nhận được nỗi đau của họ, giọt mưa cứ rơi đều đặn, như trút hết mọi nỗi buồn lên đôi vai hai người. Cả hai đều ướt sũng, cơ thể chạm vào nhau, nhưng không còn gì ngoài nỗi buồn sâu thẳm.
Cơn mưa đầu mùa của Sài Gòn như muốn khóc thương cho mối tình thầm kín ấy. Tiếng mưa rơi, hòa cùng tiếng khóc của họ, tạo nên một khung cảnh thê lương, đau đớn. Trong đêm mưa ấy, có hai người yêu nhau nhưng chẳng thể đến được với nhau. Mọi điều ngăn cách họ đều như những bức tường vô hình, từng giọt nước mắt rơi xuống, như những lời tình yêu chưa bao giờ được thốt ra. Tình yêu ấy đã bị chôn vùi trong cơn mưa, không thể cứu vãn.
Người ta vẫn hay nói "Sau cơn mưa, trời lại sáng." Câu nói ấy hẳn là đúc kết từ bao đời, bởi nó quá đúng với khung cảnh của Sài Gòn lúc này. Phong Hào dậy từ rất sớm để được ngắm cảnh tượng mặt trời ló rạng sau những đám mây trắng bạc. Án mây có vẻ vẫn còn đang lười biếng, vẫn giăng trận giữa không trung. Nhưng mùa thu mà, có mây thì nắng mới dịu mát. Nắng lên cao, đánh thức thành phố sau cơn mưa tầm tả.
Những hàng cây ven đường vẫn bệ vệ đứng đó, chẳng quản gió mưa. Phong Hào nhìn thấy vườn hoa của mình dần tàn úa. Có lẽ là do cơn mưa của đêm hôm qua. Trên những tầng lá xanh um, vệt nắng hắt vào làm lá phát sáng óng ánh. Vô vàn giọt mưa vẫn còn đọng trên đó, rồi khẽ rơi, tí tách, tí tách... những đoá hướng dương vươn mình để che lấp đi vẻ rũ rượi sau mưa. Dưới vườn là vô vàn những cánh hoa sữa li ti, trắng xóa như những viên kim cương. Cơn gió khẽ vụt qua làm những viên kim cương ấy in hằn trong sân nhà...
Phong Hào thả hồn vào cơn gió mát thì tiếng gõ cửa vang lên dồn dập...
"Hôm nay có lẽ em sẽ không về, nhưng em đã chuẩn bị đồ ăn cho anh rồi, anh đi làm về có thể hâm nóng lại là có thể ăn."
"Ừm."
Thái Sơn không nhìn thẳng vào khuôn mặt của Phong Hào, có lẽ chuyện tối qua đã làm cả hai có chút bối rối... vừa nói xong, Thái Sơn quay lưng rời đi, Phong Hào khẽ thở dài rồi đưa tay đóng cánh cửa lại...
"Thái Sơn anh... anh phải làm sao đây?"
Phong Hào nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng đầy trăn trở. Cảnh sắc trước mắt anh thật đẹp, nhưng tâm trí lại mịt mù. Những giọt mưa hôm qua như đọng lại trong trái tim anh, tạo thành vết thương mà không thể nào chữa lành. Anh biết, dù có cố gắng bao nhiêu, tình yêu giữa họ vẫn sẽ không dễ dàng vượt qua tất cả. Phong Hào chợt nhớ đến nụ cười dịu dàng của Thái Sơn, nhưng giờ đây lại chỉ còn lại những khoảng trống giữa họ, những điều không thể nói thành lời.
Anh ngồi xuống ghế, tay cầm chiếc điện thoại, nhưng không thể bấm gọi cho Thái Sơn, không thể để lặp lại những cuộc nói chuyện này nữa. Lòng anh đau đớn, không phải vì không yêu Thái Sơn, mà vì anh không biết làm sao để yêu mà không làm tổn thương cậu.
"Thái Sơn... anh phải làm sao đây?"
Hôm nay, Thái Sơn phải đi đón cô gái mà mẹ cậu đã gọi thông báo trước đó, trên đường đi, những kí ức của tối hôm qua lại một lần nữa hiện về trong tâm trí của cậu. Tiếng mưa, tiếng khóc nức nở của anh ngày hôm đó, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, thì có lẽ cậu cũng chẳng bao giờ quên được...
Phong Hào đẩy cậu ra rồi khẽ nói trong tiếng nấc nghẹn...
"Thái Sơn, anh làm em buồn thì em có thể nói với anh... đừng chiến tranh lạnh như thế này nữa, anh sắp không chịu nổi nữa rồi."
Thái Sơn mỉm cười nhưng đôi mắt đẫm lệ hoà quyện vào những hạt mưa rồi rơi xuống...
"Phong Hào... em không buồn vì chúng ta không thành đôi, em chỉ buồn vì anh và em đã nghĩ rằng chúng ta có thể... nhưng đến cuối cùng em mới nhận ra rằng, chúng ta không thể... em có thể đau đến chết đi sống lại, nhưng em không thể làm tổn thương người em yêu."
Nói xong, Thái Sơn đi đến nắm lấy đôi bàn tay của Phong Hào, sau đó cậu đặt lên trán anh một nụ hôn đầy trân trọng kèm theo đó là một cái ôm không trọn vẹn... đột nhiên câu nói của Phong Hào vang lên...
"Thái Sơn... anh... anh xin lỗi."
Ở giữa bức tường dày đặt, câu nói của Phong Hào lúc này khiến nó như vỡ vụn... chỉ có người đứng dưới mưa, mới hiểu được cơn mưa ấy lạnh lẽo đến mức nào, cũng như năm tháng đó, chỉ Thái Sơn và Phong Hào mới hiểu được, cả hai đã khổ sở ra sao... cũng như ngày mưa hôm đó, chỉ cả hai mới hiểu, chữ thương nó nặng trĩu như thế nào.
Trở lại với hiện tại, Thái Sơn bước vào trong với cái bảng trong tay, từ phía xa có một cô gái xinh đẹp đi về phía anh...
"Thái Sơn..."
Anh ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt nở nụ cười rạng rỡ...
"À... cô là..."
"Em là bé An nè, Thái Sơn không nhớ em sao?"
Thái Sơn mỉm cười ngại ngùng, đưa tay gãi đầu rồi nói...
"Ừm... thôi mẹ anh đang đợi ở nhà, để anh đưa em về."
Nói xong, Thái Sơn bắt xe đưa cô về. Nhìn thấy cô và cậu đi với nhau, mẹ của anh vui lắm, nhưng nụ cười của bà dần tắt đi khi nhiệm vụ của bà giao cậu đã hoàn thành... thì ngay lúc này, anh viện cớ phải trở lại trường rồi rời đi.
Thái Sơn trở về nhà với một trái tim nặng trĩu, một bên là người cậu yêu, một bên là người sinh ra cậu... bên hiếu, bên tình khiến cậu không chút nào nguôi oai, trong lòng của Thái Sơn lúc này như có hàng ngàn cơn sóng đang dân trào...
Điện thoại của Thái Sơn vang lên, cậu đưa tay vào túi quần lấy chiếc điện thoại đang rung lên rồi nghe máy...
"Thái Sơn, tuần sau là sinh nhật của con, mẹ muốn con đưa bé An đi chơi."
"Con không muốn."
"Thái Sơn, con cũng biết nếu con không làm theo ý mẹ thì có khả năng mẹ sẽ tìm đến Phong Hào mà đúng không?"
Đôi mắt Thái Sơn mở to, những tia máu dần xuất hiện, khiến đôi mắt cậu vô cùng đáng sợ... Cả người cậu căng cứng, như thể một dòng điện chạy qua khiến cậu nổi gai ốc. Cảm giác sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể, và một sự nghẹt thở bất ngờ xâm chiếm trái tim cậu. Cả người cứng ngắc, Thái Sơn cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cổ họng cậu như thắt lại. Chưa bao giờ cậu cảm thấy sợ hãi đến vậy, chưa bao giờ cảm giác của sự yếu đuối lại rõ ràng và rõ nét đến thế. Cảm giác như thể cậu đang đứng trên bờ vực của một cái gì đó không thể kiểm soát được, mà đằng sau cái vực ấy chính là Phong Hào.
"Mẹ đang uy hiếp con sao?"
"Không, mẹ không uy hiếp con, nhưng con không đồng ý, mẹ chỉ có thể gọi nhờ Phong Hào khuyên nhũ con."
Cả thế giới như đột ngột im bặt trong khoảnh khắc đó. Sự sợ hãi như một chiếc bóng, bám lấy tâm trí cậu, không thể nào dứt ra được. Thái Sơn nhìn vào màn hình điện thoại, tay cậu run run, nắm chặt chiếc điện thoại như thể nó là tất cả những gì cậu còn có. Môi cậu mím chặt, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra lời. Ánh mắt cậu tối sầm lại, trái tim thắt lại trong đau đớn và tuyệt vọng. Cảm giác như một lần nữa, Phong Hào lại là người bị đặt vào giữa, là người phải chịu sự tổn thương mà Thái Sơn không thể tránh được.
Giọng cậu liền trở nên nhỏ nhẹ hơn khi bà nhắc đến Phong Hào...
" Mẹ, con sẽ đưa bé An đi chơi, nên mẹ đừng làm phiền anh Phong Hào có được không? "
Bà bật cười một cách lạnh nhạt, như thể không hề quan tâm đến cảm xúc của cậu, chỉ đơn giản đáp lại...
" Ngoan ngoãn ngay từ đầu không phải được rồi sao? Thằng bé này, à, cho mẹ gửi lời hỏi thăm Phong Hào nhé."
Thái Sơn nhắm mắt, thở dài, cảm giác mệt mỏi tràn ngập trong lòng. Bàn tay cậu lúc này đã cuộn tròn thành nắm đấm thật chặt, ngón tay cứ siết lại mạnh mẽ, như thể muốn đập tan mọi thứ trong lòng. Khi bà cúp máy, cậu cảm thấy cả người mình như bị một thứ gì đó đè nén đến nghẹt thở, không còn chút không gian để thở.
Một tiếng hét vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, âm thanh ấy không chỉ là tiếng thở gấp của một con người bị áp lực đè nén, mà còn là sự tức giận và bất lực không thể kìm nén. Cậu đấm mạnh xuống bàn, từng đợt đau buốt lan tỏa từ tay cậu, khiến bàn tay cậu trở nên đỏ rực, máu từ các ngón tay chảy ra, nhỏ giọt xuống mặt bàn, tạo thành những vệt đỏ ám ảnh. Cả căn phòng giờ đây bừa bộn, như chính tâm trạng cậu lúc này lộn xộn, hỗn loạn, không biết phải làm gì để xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Trong khoảnh khắc đó, Thái Sơn nhận ra rằng tình yêu này, mối quan hệ này, giữa cậu và Phong Hào, hoàn toàn là một điều không thể nào đạt được. Tình yêu giữa hai người là một thứ tình cảm chẳng thể vượt qua được những bức tường mà cả gia đình và xã hội đã xây lên. Không có lối thoát, không có hi vọng.
Thấm thoát, hôm nay cũng đến ngày 21, và hôm nay cũng là sinh nhật của cậu, ngày này của 20 năm trước, một thiên thần nhỏ đã được sinh ra trên thế giới này với tiếng khóc. Cậu được sinh ra trong mùa mưa lạnh lẽo, cũng giống như cuộc đời cậu vậy đầy những khắc nghiệt và thử thách. Bầu trời hôm nay âm u, không còn những cơn mưa trĩu nặng nữa, nhưng thay vào đó là sự se lạnh của thời tiết khắc nghiệt, khiến mọi thứ trở nên tĩnh lặng và vô cùng cô đơn.
Từ phía xa, Phong Hào bước đến, ánh sáng mờ nhạt từ bầu trời như chiếu vào anh, nhưng không thể làm ấm đi không khí lạnh lẽo xung quanh. Phong Hào nhìn Thái Sơn, ánh mắt anh đầy hy vọng, nhưng cũng rất lo lắng.
" Hôm nay là sinh nhật em, em có muốn đi đâu chơi không, nhóc? "
Thái Sơn im lặng nhìn anh, rồi khẽ lắc đầu. Giọng cậu nhỏ, gần như không thể nghe thấy...
" Ừm, không... hôm nay em bận học trễ lắm, em đi trước đây."
Phong Hào đứng chết lặng, ánh mắt anh dõi theo bóng lưng Thái Sơn, khi cậu quay lưng bước đi, dần dần khuất khỏi tầm mắt. Anh cảm nhận được nỗi đau như thể có một cái gì đó đâm vào trái tim mình, nhưng anh lại không thể làm gì. Nụ cười của anh, nếu có, cũng chỉ là một nụ cười đầy chua xót, đau đớn.
" Thái Sơn, anh muốn đón sinh nhật cùng em khó đến vậy sao? "
Lời nói ấy như một tia sáng vụt qua trong đầu anh, nhưng không thể níu giữ được. Mọi thứ dường như đã quá muộn, quá xa vời.
Lúc này, Phong Hào mới phát hiện, hóa ra trong đầu anh chỉ có sinh nhật của một người, là sinh nhật của Thái Sơn. Dù công việc có bận bịu đến đâu, anh cũng không quên chuẩn bị món quà đặc biệt cho cậu. Chú mèo nhỏ ở giữa là một nhành hoa lưu ly trắng được làm bằng ngọc bích, món đồ này anh đã tự tay thiết kế, từng chi tiết đều toát lên tình cảm mà anh dành cho cậu. Anh đợi dưới tầng, thời gian trôi qua, đã là 4 tiếng, nhưng phòng học vẫn tối om, không một ánh đèn nào sáng.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, giọt mưa rơi như thác, cuốn theo từng làn gió lạnh thấu xương. Phong Hào không mang theo ô, không có chỗ trú, anh chỉ biết đứng đó, ướt đẫm, cơ thể dần mất đi sự ấm áp. Anh không còn đủ sức để cảm nhận mưa rơi nữa, vì trái tim anh đang đập trong một nỗi đau khôn tả. Thái Sơn cuối cùng cũng trở lại, dưới chiếc ô mỏng manh, cùng một cô gái đi cạnh cậu. Ánh mắt cậu nhìn về phía anh, thoáng chút không vui, nhưng rồi lại nhanh chóng quay đi. Phong Hào cảm nhận được sự lạnh nhạt ấy, cơn đau trong lòng anh nhói lên, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, đưa món quà trong tay ra cho Thái Sơn.
" Sao anh lại tới đây?... Muộn như vậy còn ở đây làm gì? "
Giọng cậu lạnh lẽo, như một nhát dao cứa vào trái tim anh. Phong Hào chỉ cười khẽ, giọng anh khô khốc, nhưng cố gắng không để lộ sự đau đớn.
" Thái Sơn... Sinh nhật vui vẻ..."
Phong Hào đưa món quà cho Thái Sơn, đôi tay run rẩy vì lạnh, nhưng đó không phải là lý do duy nhất khiến anh như vậy. Thái Sơn nhìn thấy món quà, đôi mắt cậu nhìn anh như thể muốn nói điều gì, nhưng lại không thể thốt ra. Cậu chạm vào tay anh, cảm giác lạnh buốt từ tay anh truyền sang cậu khiến Thái Sơn bất giác nhíu mày, định nắm lấy nhưng anh lại nhanh chóng giật tay lại.
" Anh tưởng em còn học..."
Phong Hào nói, giọng anh như nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra được thêm lời nào nữa. Thái Sơn cảm nhận được sự đau đớn và tuyệt vọng trong ánh mắt của anh, nhưng không biết phải làm gì. Đúng lúc đó, Phong Hào nhìn cậu, một nụ cười mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt, một nụ cười đầy tiếc nuối nhưng cũng đầy sự cam chịu.
" Đưa cô ấy về đi, nhớ về sớm nhé, hôm nay anh ở lại bệnh viện."
Câu nói ấy làm trái tim Thái Sơn quặn thắt, nhưng cậu không thể lên tiếng. Cảm giác bối rối dâng lên trong lòng cậu, như thể có một thứ gì đó đang tuột khỏi tay mà cậu không thể níu lại. Cậu đứng lặng yên, nhìn Phong Hào, rồi nhìn cô gái bên cạnh. Nhưng rồi cậu cũng bước lại gần, cởi chiếc áo khoác của mình ra, định khoác lên vai anh. Phong Hào lùi lại một bước, từ chối.
" Không cần đâu."
Sự từ chối ấy như một cú sốc, một sự lạnh lẽo không gì bù đắp được. Thái Sơn cảm nhận được sự tuyệt vọng trong mắt anh, không phải là oán hận, mà là sự cam chịu đến vô cùng. Anh dần bước đi, bóng dáng anh dần khuất sau màn mưa nặng hạt, như thể anh đang dần biến mất khỏi thế giới của Thái Sơn, rời xa cậu, mà không một lần ngoảnh lại.
Thái Sơn đứng đó, tim cậu như ngừng đập, cảm giác như có thứ gì đó quý giá đã tuột khỏi tay, như thể trong khoảnh khắc ấy, cậu đã mất đi một phần quan trọng của chính mình. Cảm giác trống rỗng lan tỏa trong lòng, nhưng cậu không biết phải làm gì, chỉ đứng nhìn theo bóng lưng anh, cho đến khi không còn thấy gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro