Thái Sơn Lấy Anh Được Không?

Phong Hào giờ đây như một bồ công anh trong gió, chỉ có gió mới có thể đưa bồ công anh đến nơi mà nó vốn phải đến. Người ta hay bảo gió rất vô tình, nhưng với anh, gió lại là định mệnh. Dù khu vườn có đẹp và có chứa bao nhiêu kỷ niệm với bồ công anh thì tất cả cũng sẽ mãi mãi là kỷ niệm mà thôi. Đến một ngày, anh nhận ra rằng yêu một người cũng như hoa bồ công anh tung cánh bay trong gió, để rồi phải chịu đựng nỗi đau. Trái tim anh tan nát, nhưng rồi nó sẽ lành. Anh sẽ biết cách đứng dậy, tìm một lồng ngực khác mà trái tim mình thực sự thuộc về, như bồ công anh sẽ biết tìm đúng chốn để gieo mầm cho những bông hoa sau.

Một tháng đã trôi qua kể từ ngày đó, và Phong Hào từ chối mọi thứ liên quan đến Thái Sơn. Anh luôn viện cớ rằng công việc ở bệnh viện rất bận, cả tháng nay dường như anh ít về nhà hơn. Nếu có về, thì cũng chỉ là lúc Thái Sơn đi học. Ánh mắt anh luôn u sầu, không còn chút sắc thái vui vẻ hay hy vọng nào.

Hôm nay, Thái Sơn đến bệnh viện tìm Phong Hào. Cậu cảm thấy hoang mang, sợ hãi, bởi cậu biết nếu nhìn vào đôi mắt anh, thì chắc chắn sẽ không thể rời đi. Cậu đến gần, nuốt cơn nghẹn trong cổ họng, đôi mắt mờ đi vì nỗi lòng không thể thốt ra. Cậu nhìn Phong Hào thật lâu, đến khi ánh mắt hiện lên ba từ: "Em nhớ anh."

Phong Hào ngước nhìn, ánh mắt anh không giấu nổi sự mệt mỏi, nhưng vẫn giữ được chút gì đó của sự quan tâm.

" Hôm nay sao lại đến tìm anh? "

Thái Sơn ngập ngừng, cậu không biết phải nói gì, chỉ đứng đó, bối rối. Cậu đã mở miệng, nhưng chưa kịp nói ra hết lời, thì Phong Hào đã cắt ngang.

" Thái Sơn à... Anh nghĩ chúng ta cứ như thế này mãi cũng không tốt. Sau này em còn phải có gia đình... hay là... "

Lời nói của anh dừng lại, như bị nghẹn trong cổ họng. Những từ ngữ ấy chẳng thể buông ra, vì một phần trong anh vẫn không thể rời xa, nhưng lý trí lại cứ ép buộc phải nói ra, để cả hai có thể dừng lại, để không phải chịu đựng thêm nữa.

Thái Sơn không thể nghe tiếp. Cậu mỉm cười một cách mơ hồ rồi đứng dậy, ánh mắt của cậu đầy sự kiềm nén.

" À, em quên mất. Ở trường còn một số luận văn em phải về trước đây. Có gì, chúng ta nói sau nhé anh."

Cậu nói rồi quay người đi, bỏ lại Phong Hào đứng đó, như một bức tượng, ánh mắt đắm chìm trong sự thất vọng, nỗi đau lặng lẽ và sự dằn vặt trong lòng. Những lời cậu nói như một tấm chắn chắn cho những cảm xúc mà cả hai không thể đối diện, nhưng nó cũng là một lời từ biệt không lời, một lời từ biệt trong im lặng, không ai muốn nói ra, nhưng tất cả đều hiểu.

Sau khi Thái Sơn rời đi, Phong Hào đứng lặng lẽ giữa không gian trống vắng, anh dán chặt mắt vào chiếc ngọc bích trên cổ tay cậu. Nó là món quà mà anh tự tay làm cho Thái Sơn, một lời hứa và một nỗi niềm không thể thổ lộ. Phong Hào chợt cảm thấy nỗi đau trong lòng mình càng thêm sắc lạnh. Cảm giác tuyệt vọng ấy lại một lần nữa bao phủ anh.

" Có lẽ đến cùng, đau thương mới có thể khiến anh không còn hy vọng nữa. Anh không còn đủ sức để yêu em..." anh tự thầm thì, giọng khản đặc vì nghẹn ngào. "Vào ngày sinh nhật em, anh đã quay người đi với bao nhiêu nước mắt, hoàn toàn tuyệt vọng... Chúng ta không ai bước ra được định kiến trong lòng!... Thái Sơn, anh... để em đi!"

Những lời này như một vết thương sâu hoắm trong tim anh, đau đớn nhưng cũng là sự thật mà anh không thể tránh né. Anh đứng đó, đôi mắt ngấn lệ, nhìn theo bóng dáng Thái Sơn khuất dần, cảm nhận được sự xa cách và hụt hẫng trong từng nhịp thở.

Đêm hôm ấy, khi trên đường về, ký ức về Thái Sơn lại ùa về. Phong Hào nhớ lại chuyện sáng hôm đó, khi Thái Sơn đến và rời đi mà không nhìn anh một lần. Cái cách Thái Sơn quay lưng không chút do dự, không chút tiếc nuối, dường như chỉ là cái kết của mọi thứ. Đến mức, khi anh lơ là trong suy nghĩ, chiếc xe mất lái và đâm vào dãy ngăn cách. Tiếng va chạm mạnh làm anh đau nhói. Anh không trách móc, không oán hận, chỉ cảm thấy rằng nỗi đau này như một phần tất yếu của sự kết thúc. Anh không còn sức để tiếp tục.

Chỉ có em gái là người duy nhất đến gần anh trong những ngày nằm viện. Dù anh đau đớn, nhưng Phong Hào vẫn từ chối tất cả, kể cả những lời an ủi từ người thân. Anh keo kiệt, thậm chí không thể nói một câu với Thái Sơn. Cảm giác mất mát lớn lao khiến anh không dám đối diện với cảm xúc của mình. Anh tự nhốt mình trong thế giới của đau thương và tiếc nuối, không muốn để ai bước vào.

Thái Sơn, từ khi nhận ra điều này, nhận ra rằng người thân duy nhất của Phong Hào chỉ có em gái và mẹ. Cậu không khỏi cảm thấy một sự trống vắng lớn trong lòng Phong Hào, một người không thể mở lòng, không thể yêu thêm một lần nữa.

Bốn năm đại học đã kết thúc, và Thái Sơn đã có những kỷ niệm đẹp với Phong Hào trong hai năm đầu. Nhưng năm cuối, cậu cảm thấy xấu hổ với chính mình, cảm thấy rằng mình đã để vuột mất cơ hội bên anh, tự giam mình trong sự hối tiếc. Cảm giác này không hề dễ chịu.

Một ngày nọ, Phong Hào nhận được một tin nhắn, từ một người không ai khác chính là Thái Sơn.

" Bốn năm, thời gian bốn năm của chúng ta trôi qua, em chưa từng hối tiếc, nhưng anh biết không? Em thấy một năm cuối em đã uổng phí thời gian không ở bên anh. Phong Hào, anh keo kiệt đến mức không thể nói với em một câu. Ngày hôm đó khi anh quay lưng bước đi trong cơn mưa ấy, em phát hiện em đã mất đi anh rồi. Cuộc sống của em không còn màu sắc nữa. Em không mong anh quay về bên em, em chỉ xin anh tha thứ cho em. Chân của anh là nỗi đau lớn nhất đời em, dù nó đã khỏi hẳn, nhưng trong lòng em, đó là món nợ em nợ anh... Em sắp phải đi rồi, nếu anh đồng ý tha thứ cho em, thì hãy đến nhà ga tiễn em có được không? "

Những dòng chữ ấy như một làn sóng dâng trào trong tâm trí Phong Hào. Anh không thể từ chối, không thể quên đi mọi thứ. Món nợ tình cảm mà anh đã không thể giải quyết. Anh không thể giữ Thái Sơn lại, nhưng liệu có thể tha thứ cho cậu hay không?

Cuối cùng, Phong Hào quyết định, anh phải đi, không để lại gì cả, không thể giữ lại một chút gì. Anh chạy tới nhà ga, vội vã như thể đây là cơ hội duy nhất để được thấy Thái Sơn lần nữa. Lưng anh ướt đẫm mồ hôi, chỉ có chiếc áo sơ mi bạc màu, để lộ ra làn da trắng nõn. Anh không quan tâm đến thời gian nữa, chỉ biết là phải đến kịp. Trái tim anh rối bời, nỗi đau trong lòng vẫn chưa nguôi, nhưng anh phải làm gì đó, dù chỉ là nhìn Thái Sơn lần cuối.

Thái Sơn đứng đó, chờ đợi trong sự bất an. Cậu nhìn về phía xa, ánh mắt dường như đã không còn hy vọng. Nhưng khi thấy Phong Hào xuất hiện, một phần trong cậu mừng rỡ, nhưng cũng đầy day dứt. Cuối cùng, Phong Hào đến nơi, và nhìn thấy cậu đứng đó. Cả hai đều im lặng, không biết nên nói gì với nhau, nhưng có lẽ, tất cả những lời không nói ấy đã nói hết những gì họ đã trải qua.

Nhìn thấy Phong Hào, Thái Sơn vui mừng vội vã chạy đến, không kìm được cảm xúc, ôm chặt lấy anh. Cảm giác ấm áp trong vòng tay ấy như là nơi duy nhất cậu có thể tìm thấy sự an ủi, nhưng lại càng làm lòng cậu quặn thắt. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy lo lắng và chút bất an, cất lên lời phá tan sự tĩnh lặng giữa hai người.

"Phong Hào, em cứ nghĩ là anh sẽ không đến."

Phong Hào cố gắng kìm chế những giọt nước mắt đang trực trào, mỉm cười nhẹ nhàng, tay anh lướt qua tấm lưng của Thái Sơn, như muốn truyền tải tất cả những lời chưa nói. "Sao lại không đến được, Thái Sơn. Em đi an toàn nhé!"

Tiếng tàu vọng lại, âm thanh của nó như nhắc nhở cả hai về sự chia ly không thể tránh khỏi. Khoảnh khắc ấy, Thái Sơn từ từ rời khỏi vòng tay Phong Hào, mỉm cười nhẹ, mặc dù nụ cười đó không thể che giấu được nỗi buồn trong ánh mắt.

"Em đi nhé! Anh nhớ phải giữ sức khỏe."

Ngày hôm ấy, Thái Sơn một mình rời khỏi Sài Gòn, để lại Phong Hào đứng im lặng giữa nhà ga đông đúc, cảm giác nặng trĩu trong lòng. Anh nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần, chẳng thể làm gì ngoài việc nở một nụ cười tươi trên môi, nhưng ánh mắt anh lại như mang theo một nỗi niềm khó tả. Làn mi cong khẽ nhắm lại, và trong khoảnh khắc ấy, một giọt lệ trong suốt đã chực trào ra, nhưng nó không thể thoát khỏi khóe mắt anh. Phong Hào không muốn giọt lệ ấy xuất hiện trước mắt những người xung quanh, không muốn ai thấy sự yếu đuối của mình.

Khi bóng lưng của Thái Sơn dần biến mất trong đám đông, Phong Hào mới đủ can đảm hét lên, tiếng gọi vang vọng qua không gian tĩnh mịch.

"Nguyễn Thái Sơn... Kiếp sau em lấy anh có được không?"

Dưới ánh hoàng hôn đỏ thẫm, bóng lưng của Thái Sơn dần khuất đi, và cơn bão cát kéo đến, phủ đầy trời, làm mờ đi tất cả. Phong Hào không thể nhìn thấy rõ gương mặt của cậu nữa, chỉ thấy sự im lặng, sự lạnh lùng trong từng bước đi của Thái Sơn. Dưới sự náo nhiệt của đám đông, Thái Sơn không nói gì, chỉ đứng yên lặng, không quay lại nhìn Phong Hào, để mặc cho cơn bão cát bao trùm lấy cả hai.

Trên chiếc xe lửa, Thái Sơn đột nhiên nhận ra mình đang khóc. Nước mắt cứ chảy ra, không thể kiểm soát, dù cậu cố gắng kiềm chế. Cảm giác nghẹn ngào trong lòng khiến cậu không thể thở nổi. Cùng lúc đó, Phong Hào vẫn đứng ở một góc nhìn theo bóng xe lửa, đôi mắt đỏ hoe không thể dứt ra khỏi hình ảnh của cậu. Anh cứ đứng như vậy, nước mắt rơi cho đến khi chiếc xe lửa hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt.

Bốn năm. Phong Hào chưa từng một lần buông tay cậu. Nhưng tại sao, khi đã đến lúc, anh lại buông tay chính mình?

Từ ngày Thái Sơn rời đi, cả hai không còn liên lạc nữa. Thái Sơn trở về, và với sự an bài của gia đình, cậu buộc phải kết hôn với một cô gái có ánh mắt sáng ngời, người mà cậu biết sẽ không bao giờ thay thế được Phong Hào trong lòng cậu. Cậu không còn trẻ nữa, thời gian đã trôi qua, mất cơ hội là sai lầm, quý trọng những gì ở trước mắt là điều phải làm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro