1.
𓇼 ⋆。˚ 𓆝⋆。˚ 𓇼 - 𝕮𝖍𝖚̛𝖔̛𝖓𝖌 01 -𓇼 ⋆。˚ 𓆝⋆。˚ 𓇼
Bảy giờ sáng.
Hắn bước xuống nhà với bộ đồng phục thẳng thớm và mái tóc được chải gọn ra sau tai. Gương mặt hắn thanh tú, làn da trắng và đôi mắt luôn ánh lên vẻ dịu dàng có luyện qua gương.
Mẹ hắn ngồi ở bàn ăn, vừa lướt điện thoại vừa nhai bánh mì cứng.
"Con dậy rồi à, ngoan quá, hôm nay đi học nhớ mang theo áo khoác nhé."
Sơn cười. Một nụ cười đủ vừa vặn, không quá tươi để bị nghi ngờ, cũng không quá gượng gạo để mất điểm.
-"Dạ, con biết rồi. Mẹ ăn sáng chưa ạ?"
"Rồi rồi, mẹ lo cho con thôi."
Dối trá, hắn nghĩ, nhưng vẫn cúi đầu lễ phép rót thêm sữa vào ly cho bà. Hắn biết mẹ chỉ lo cho chiếc mặt nạ "mẹ hiền" mà bà đeo hàng ngày, cái mặt nạ sẵn sàng đổ vỡ nếu ai đó nhìn thấy tin nhắn bà gửi cho người đàn ông khác lúc nửa đêm.
Một tiếng xoảng! vang lên trong bếp.
Sơn quay lại. Con mèo trắng, con mèo của mẹ, vừa làm bể một chiếc chén thủy tinh. Mảnh vỡ văng ra, vương vãi khắp sàn.
"Trời đất ơi!" – Mẹ hắn hét lên, đứng bật dậy.
Con mèo thụt vào góc tường, run rẩy.
Sơn nhìn nó. Lặng lẽ. Không một cảm xúc nào gợn trên mặt.
Nếu một con mèo làm ly thủy tinh của mẹ, thì nó có còn xứng đáng được sống không?
Nếu hôm nay tao giẫm mày một cái, thì ai sẽ trách tao?
Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn như một bản nhạc không lời.
Nhưng thay vì hành động, hắn cúi xuống, nhặt từng mảnh thủy tinh vỡ, vừa làm vừa nói bằng giọng ấm áp nhất có thể.
-"Không sao đâu mẹ. Mèo lỡ tay thôi mà, chắc nó sợ tiếng động."
"Ừ, thôi để mẹ dọn."
-"Không sao, để con."
Hắn nhẹ nhàng vỗ về con mèo, tay lướt qua bộ lông mượt như đang thật sự thương yêu. Mẹ nhìn cảnh đó, nở nụ cười hài lòng.
"Đấy, con trai mẹ ngoan lắm. Từ nhỏ đã yêu thương động vật..."
Sơn không đáp. Chỉ gật đầu, vẫn vuốt ve con mèo, còn lòng thì lạnh băng.
Hắn cảm nhận được nhịp tim nhanh bất thường của nó, từng sợi cơ căng thẳng vì sợ hãi. Và hắn thấy... thỏa mãn.
Hắn bước ra khỏi nhà với cặp sách gọn gàng và vẻ ngoài mẫu mực. Gặp hàng xóm, hắn lễ phép cúi đầu, chào bác, chào dì. Hắn nói chuyện nhẹ nhàng với bảo vệ trường, nhường đường cho học sinh nhỏ hơn, và luôn sẵn một cây bút để cho mượn khi có bạn quên.
Ở lớp, hắn là ngôi sao. Là hình mẫu. Là đứa con lý tưởng mà ai cũng khao khát.
Không ai biết rằng...
Chỉ mới sáng nay, hắn từng tưởng tượng ra cảnh con mèo bị bẻ gãy chân.
Hắn đã nghĩ, nếu nhét nó vào lò vi sóng và bật nút "nướng", thì sẽ nghe được tiếng gì.
Và rồi – hắn mỉm cười. Không phải vì tội lỗi. Mà vì... hắn biết mình sẽ không bao giờ làm thế.
Vì vai diễn này quan trọng hơn tất cả.
Hắn là Sơn. Học sinh gương mẫu. Con ngoan. Bạn tốt.
Và cũng là một con quái vật khoác áo trắng, đang đi trên hành lang nắng sáng, với nụ cười thánh thiện và đôi mắt không linh hồn.
.
Bản năng của một người khi sinh ra là khóc. Đó là dấu hiệu rằng của sự sống, và ước muốn được tồn tại. Nhưng sao lại có một đứa trẻ vừa mới chào đời lại không phát ra một tiếng động nào. Họ tưởng nó không may mắn, họ tưởng nó đã chết, họ thấy nó kì lạ.
Sơn không phải là một đứa trẻ bình thường. Không phải kiểu chán vì giận dỗi hay thất vọng, mà là một sự ghê tởm âm ỉ ăn mòn tâm trí hắn từng ngày. Càng lớn, hắn càng nhận ra: thế giới này mục ruỗng từ gốc rễ. Ngay từ khi bắt đầu biết suy nghĩ, thứ gì hắn nhìn thấy đều buồn nôn.
Nhưng phải đến năm mười tuổi, hắn mới bắt đầu thật sự nghiêm túc với mọi thứ.Mười tuổi, cái tuổi mà lũ trẻ khác còn đang chơi đồ hàng, còn hắn thì quan sát người lớn như những con rối méo mó đang tự dối nhau trong một sân khấu trần gian.
Sơn không khóc. Không hờn. Không trách. Hắn quan sát.
Ban đầu là với ánh mắt non dại. Sau đó, là bằng trí thông minh phát triển vượt bậc của một kẻ luôn tỉnh táo giữa đám đông đang say diễn.
Hắn thấy mẹ cười nói với hàng xóm nhưng quay lưng thì rủa thầm. Thấy cha bảo "chăm chỉ làm việc" nhưng đêm nào cũng say khướt. Thấy những đứa bạn cùng lớp khóc nức nở khi bị điểm kém, rồi chửi thề sau lưng cô giáo hoặc cũng có thể tụ tập nói yêu thương, rồi quay lưng cắn xé nhau như đàn chó giành xương.
Thế giới này, Sơn nhận ra, là một vở kịch tập thể, nơi tất cả đều đeo mặt nạ. Ai cũng đang sống như thể mình không biết gì về sự thối rữa đang dần ăn mòn từng ngón tay, từng câu nói, từng ánh mắt họ trao nhau.
Sơn không muốn giống họ. Nhưng hắn cũng không dại đến mức để lộ bản chất.
Hắn cười. Nụ cười dịu dàng đến mức người ta không thể không yêu quý. Hắn chăm chỉ, chép bài sạch sẽ, giơ tay phát biểu, dọn vệ sinh cuối giờ. Hoặc nói lời khôn ngoan trước những kẻ ngu ngốc. Và trên hết, hắn luôn biết khi nào nên nói, khi nào nên im lặng.
Hắn bắt đầu sống bằng một lớp da không phải của mình. Một bản sao đạo đức được lập trình hoàn hảo. Không ai nghi ngờ. Không ai chất vấn. Ai mà lại đi nghi ngờ một học sinh ưu tú, biết vâng lời và hay cười chứ?
Tất cả đều là tính toán.
Càng hiểu nhiều, càng thấy rõ: loài người là sinh vật đáng sợ.
Chúng sống để tồn tại, không phải để yêu thương. Chúng khao khát ánh sáng, nhưng lại nhảy múa trong bóng tối. Chúng nói "Tôi ổn", "Tôi yêu bạn", "Tôi muốn giúp bạn"... nhưng tất cả chỉ là sự tồn tại được đánh bóng bởi lời nói.
Nếu một con mèo làm ly thủy tinh của mẹ, thì nó có còn xứng đáng được sống không?
Câu hỏi ấy không phải vì yêu mèo hay sợ hãi. Mà vì hắn cần kiểm tra: trái tim hắn có còn rung động, có còn thấy "tha thứ" là điều cần thiết không. Kết quả? Không. Không có một gợn sóng nào cả.
Và Sơn, dù mới mười tuổi, đã nhìn thấy tận cùng của sự thật ấy.
Hắn chưa từng gặp được. Cũng chưa từng tin rằng sẽ có.Cho đến một ngày – một đôi mắt khác bước vào đời hắn.
Đôi mắt của Trần Phong Hào.
_Hết_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro