2.

𓇼 ⋆。˚ 𓆝⋆。˚ 𓇼 - 𝕮𝖍𝖚̛𝖔̛𝖓𝖌 02 -𓇼 ⋆。˚ 𓆝⋆。˚ 𓇼

Đi học, trời không nắng cũng chẳng mưa. Chỉ là một tầng mây dày đặc bao phủ lên ngôi trường cấp ba đầy bụi thời gian, như thể một bàn tay vô hình đang trùm lấy tất cả những thứ đang sống, đang thở, và đang giả vờ. 

Một bầu trời xám xịt, mát mẻ, lặp đi lặp lại suốt bao năm qua.  Hắn bước vào lớp, vẫn là gương mặt hiền từ, vẫn là những cái gật đầu lễ phép, vẫn là nụ cười như hoa nở. Mọi thứ đều nằm trong kịch bản quen thuộc. 

Sơn ngồi ở bàn học cạnh cửa sổ, mắt dõi theo hàng cây khô bên ngoài, lá đã rụng gần hết dù mới chớm đông. Lũ học sinh trong lớp đang ồn ào như mọi ngày, tiếng ghế kéo, tiếng dép lệt xệt, tiếng cười, tiếng chửi thề... Tất cả hòa vào nhau như một bản giao hưởng tạp âm. Kinh tởm. 

Trong đầu Sơn chỉ có một khoảng trắng. Trắng như mặt nạ hắn vẫn đeo, trắng như giấy kiểm tra trước khi hắn phủ kín bằng những con số, những công thức, những lời văn được tính toán từng nhịp thở. Sự trắng ấy không trong trẻo, mà lạnh lẽo, trơ lì, như tuyết phủ lên xác chết chưa kịp chôn. 

Cho đến khi giáo viên chủ nhiệm bước vào, phía sau bà là một học sinh mới. 

"Lớp mình hôm nay có bạn mới chuyển đến, các em làm quen với bạn nha. Nào, giới thiệu đi con." 

Cậu học sinh đứng cạnh cô giáo cúi đầu một cách tự nhiên, mái tóc đen mềm rũ xuống trán, da trắng, môi hồng, và... đôi mắt. 

Giả tạo.

Hắn nhìn chăm chăm vào cậu bạn trước mặt, nghĩ rằng cậu ấy cũng giống với những thứ ngoài kia. Nhưng không. 

Cậu đứng đó. Đôi giày thể thao sạch sẽ, sơ mi trắng, balo nhỏ trên lưng. Một sự xuất hiện không có gì đặc biệt... 

Đôi mắt đó. 

Sơn ngừng thở trong một giây. Ánh nhìn của cậu ấy... trong veo. Không che giấu, không lẩn tránh, không giả tạo. Một màu sáng lạ lùng như sương mai phủ lên dòng nước sạch. Không chút bụi đời. Không một vết ố. Không có bóng người. Không phản chiếu sự giả tạo, cũng không giấu diếm một chút phòng vệ nào. 

Sơn khựng lại. Một tiếng "cạch" nhỏ vang lên trong tim hắn, như thể bánh răng đã lâu không vận hành nay bất ngờ chuyển động. 

"Tớ là Trần Phong Hào, mong được làm quen với mọi người." 

Sơn không nói gì. Nhưng trong đầu, những lời kia cứ lặp đi lặp lại. Dễ thương, trong sáng. Những từ đó từ lâu đã trở nên lố bịch trong từ điển của hắn. Vì hắn biết, phần lớn những đứa bị gọi là "hiền" rồi cũng sẽ vạch mặt nhau trong toilet. Phần lớn những kẻ "trong sáng" đều biết cách nói dối để sống sót.

Nhưng Hào... không giống như vậy. Cậu không cố chứng minh gì cả. Cũng chẳng có vẻ gì là đang cố gắng để được yêu quý. 

Đây là thật à?
Một người như thế này  vẫn còn tồn tại? 

Cô giáo chỉ tay về phía bàn trống cạnh hắn. - "Hào ngồi cạnh Sơn nha. Sơn là lớp phó học tập, ngoan lắm. Có gì hỏi bạn ấy." 

Hào cúi đầu một lần nữa. - "Dạ vâng." 

Hào bước xuống. Mùi hương nhẹ thoảng qua, không phải nước hoa, mà là mùi xà phòng rất sạch, mùi vải phơi nắng, mùi nắng mai đầu đông. Cậu ngồi xuống cạnh Sơn, quay sang cười:

"Chào cậu, mình là Hào." 

- "Ờ...ờ...Tớ là Sơn, chào cậu" 

Lần đầu tiên Sơn ngập ngừng đến vậy, lần đầu tiên hắn cảm thấy choáng ngợp trước một người nào đó, lần đầu tiên hắn thấy mình bối rối, Một cảm giác xa lạ và khó chịu. Cái vẻ đẹp như nắng sớm, như trăng non, như cơn mưa đầu mùa. Nhẹ nhàng len lõi vào trái tim Sơn. 

"À, Nguyễn Thái Sơn à? Cậu học giỏi ghê, hôm qua mẹ tớ tra bảng điểm trường này, tên cậu đứng đầu á."

- "Mẹ cậu quan tâm đến chuyện đó à? "

"Tại tớ học dở lắm, mẹ sợ con mình làm xấu mặt gia đình." 

Gia đình. 

Từ ấy khiến hắn thấy khó thở. Không phải vì xúc động, mà vì nó giống như một vết sẹo bị cào lên. Gia đình hắn không quan tâm bảng điểm. Họ quan tâm xem hắn có làm mất mặt họ không, có đủ "tốt" để khoe với người khác hay không.

- "Cậu vui vẻ ghê." -  Sơn lẩm bẩm.

"Thiệt không? Mọi người hay nói mình phiền á." 

"Không đâu. Tớ...thấy cậu dễ thương mà." - Hắn biết mình đã nói một câu dư thừa rồi. 

Hào ngạc nhiên, rồi cười thật tươi. Một nụ cười khiến ngọt ngào rơi vào lòng người. Trong một khoảnh khắc hiếm hoi, Sơn thấy tim mình dịu lại.  Không ai từng làm được như vậy. Không một ai. 

Cậu ấy nói chuyện như thể chưa từng bị tổn thương. Cậu ấy sống như thể thế giới này không ghê tởm, không lừa dối, không giả tạo. Không phải vì ngây thơ, mà vì thuần khiết.

Giờ học trôi qua. Sơn không chép bài. Không ghi chú. Không nghe giảng.
Hắn chỉ liếc sang Hào. Hắn bắt đầu nghĩ về chuyện sẽ chủ động bắt chuyện trước. Hắn tưởng tượng những buổi cùng nhau học nhóm, ăn quà vặt, nói chuyện dưới mưa. Tưởng tượng tay chạm tay, vai kề vai. 

Và rồi... hắn giật mình.

Tại sao?

Tại sao lại rung động? 

Hắn từng nghĩ hắn không cần ai cả, không cần bạn bè, không cần tình yêu, không cần tin tưởng. Cũng có thể là không cần sống. 

Nhưng bây giờ, chỉ vì một ánh nhìn, một nụ cười, hắn thấy bản thân yếu mềm đi một chút. Sơn chống cằm, liếc sang. Hào đang nói chuyện với một bạn gái trong lớp, cười rất tươi. 

Một mầm mống của sự chiếm hữu vừa nảy lên trong lòng hắn.

Và cũng chính lúc đó, Sơn không hề biết,  rằng đôi mắt ấy, nụ cười ấy, sự thuần khiết ấy... sẽ là thứ nhấn chìm hắn vào một bóng tối sâu hơn cả địa ngục.

_Hết_ 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro