35.

"Ngày mai em sẽ đi in cho anh một chiếc áo, trên chiếc áo đó là mặt của em và ngày nào đến trường anh cũng sẽ phải mặc chiếc áo đó."

Sơn ngỡ ngàng nhìn Hào.

"Khó thế em cũng nghĩ ra." Anh bật cười.

"Anh không được bỏ em đâu."

"Dạ biết rồi."

Mấy tuần sau đó, Hào dần dần quen với việc không có Sơn thường xuyên bên cạnh như khi anh còn ở trường cấp ba. Em đã tặng anh một chiếc nhẫn, đó là một cặp nhẫn đôi. Em bắt anh phải luôn đeo nó vào ngón áp út, còn màn hình điện thoại, kể cả màn hình khóa của anh, em đều muốn đó là ảnh mình.
Hào muốn cả thế giới biết được Nguyễn Thái Sơn là của em.

"Hào."

Mẹ Hào vừa thấy em về đến nhà liền gọi lại hỏi chuyện.

"Có chuyện gì vậy mẹ?"

"Ngồi xuống đây, mẹ có chuyện muốn hỏi con."

"Dạ."

Hào tiến lại ngồi đối diện với mẹ, nhìn bà có vẻ rất nghiêm túc.

"Dạo này con có người yêu sao?"

"Dạ??"

Hào giật mình.

"Con đang yêu ai thế?"

"Dạ... đâu... con đâu có."

"Mẹ là mẹ của con đấy, Hào." Vẻ mặt mẹ càng lúc càng nghiêm khắc.

Hào nuốt nước bọt, tay chân run hết cả lên.

"Dạ... là anh Sơn."

"Con nói sao? Anh Sơn??"

"Dạ."

"Con là con trai đó, Hào!" Mẹ quát to.

"Con trai thì sao hả mẹ? Thời đại nào rồi mẹ?"

"Mẹ không cần biết, mẹ chỉ biết con là con của mẹ và con không được như thế!"

"Mẹ!"

"Chia tay ngay và hãy tập trung vào kỳ thi sắp tới!"

Mẹ nói xong liền đứng lên rời đi.

Hào uể oải lết thân xác rã rời về phòng, em không ngờ mẹ lại phản ứng gay gắt như thế khi biết chuyện giữa anh và mình.

"Sao ủ rũ thế, nhóc?"

Hào bước ra với gương mặt buồn bã.

"Tại em hơi mệt thôi."

"Mệt chỗ nào?" Sơn đưa tay sờ lên trán em.

"Mệt chỗ này nè." Hào chỉ vào môi.

Sơn mỉm cười, anh liền cúi xuống hôn em.

"Hết mệt chưa?"

Hào gật đầu rồi ôm lấy cánh tay anh.

"Bố anh có nói gì về chúng ta không?"

"Hửm? Nói gì?"

"Kiểu như không đồng ý chúng ta yêu nhau ấy."

Sơn lắc đầu.

"Bố luôn ủng hộ anh."

"Bố anh tốt thật."

"Sao thế? Có chuyện gì à?"

Hào bỗng dưng ôm chầm lấy anh.

"Nếu có chuyện gì đi nữa thì nhất định không được buông tay nhé." Em thỏ thẻ.

Sơn hai tay nắm lấy bả vai Hào, nâng em lên nhìn thẳng vào mắt. Anh đang không hiểu lắm, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra.

"Anh hứa đi."

"Ừm, anh hứa."

Hào liền vui vẻ trở lại.

"Về nhà thôi."

Hôm nay đặc biệt lắm, sau một khoảng thời gian rất lâu Sơn mới cùng mẹ và Quang Anh đi shopping.

"Tám ngàn năm rồi đó, kể từ khi chúng ta đi cùng nhau." Quang Anh nói.

"Nói cho lố vô" Sơn cốc vào đầu em trai.

"Hai người đợi con một tí, con đi vệ sinh."

"Vậy mẹ với em sang kia uống nước nha." Quang Anh chỉ tay vào quán coffee đằng kia.

Sơn gật đầu, anh định rời đi nhưng khi quay đầu, ánh mắt liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

"Hiền Anh..."

Trong lòng chợt ùa lên thứ cảm giác lạ khiến anh phải bồi hồi. Người mà anh đã nhớ nhung đến mức phát điên khi họ đột ngột rời đi giờ lại đang ở ngay trước mặt.

"Sơn."

Người kia vô tình ngước lên cũng đã nhìn thấy anh, vẻ mặt ngạc nhiên vẫn còn nguyên trên gương mặt xinh đẹp ấy.

"Chị... sao chị lại ở đây?"

"Chị về được một hôm rồi."

Bùi Hiền Anh, mối tình đầu đầy đau khổ của anh.

Sơn đã giấu bặt chuyện này mà không kể cho Hào biết. Hiền Anh hơn anh ba tuổi, khi ấy cả hai biết rõ tình cảm của đối phương nhưng khi Sơn chưa kịp bày tỏ... chị đã đột ngột bỏ rơi anh mà rời đi không một lời nhắn nhủ.

"Chị... dạo này khỏe chứ?"

"Mẹ ơii"

Một đứa trẻ từ đâu đó chạy đến nắm lấy tay chị.

Sơn như hẫng đi một chút, quá bất ngờ. Anh nhìn đứa trẻ xinh xắn ấy... mối tình đầu của anh đã kết hôn rồi sao?

"Chúng ta nói chuyện một chút được không?" Hiền Anh ngỏ lời.

"Ừm."

Sơn gật đầu, đã lâu không biết gì về chị, anh cũng có đôi lời muốn hỏi.

"Quý khách uống gì?"

"Cho tôi hai mocha frappuccino." Sơn nói.

"Em vẫn còn nhớ sao?"

Sơn gượng cười, anh gật đầu. Làm sao có thể quên được thứ mà hằng ngày anh hay mang đến cho chị.

"Nó là con chị." Hiền Anh nhìn đứa bé.

"Chị... chị kết hôn khi nào thế?"

Hiền Anh lắc đầu.

"Chị không kết hôn."

Sơn mở to mắt.

"Xin lỗi em vì chuyện lúc trước."

"Chuyện đã qua rồi mà." Sơn thở dài.

"Em có muốn chị giải thích không?"

"Có giải thích thì cũng chẳng được gì."

Hiền Anh buồn bã, chị gật đầu.

"Nói về cuộc sống hiện tại của chị đi."

"Bây giờ chị một mình nuôi con."

"Còn bố của..."

"Như chị nói đấy... chị không kết hôn cũng như không có chồng."

Sơn ngơ ngác, anh đang không hiểu lắm.

"Chuyện của hai năm trước... chị chẳng muốn nhắc đến nữa." Hiền Anh rưng rưng khóe mắt.

"Là thằng khốn Gia Phước sao?" Sơn siết chặt tay.

Hiền Anh khẽ gật đầu.

"Bây giờ hắn ở đâu? Em sẽ giết chết hắn!"

Hiền Anh nhẹ nhàng mỉm cười.

"Em vẫn không hề thay đổi tí nào, ai cả gan động đến chị là liền nóng nảy."

"Sao lúc đấy chị không nói với em?"

"Chị không muốn."

Sơn thở hắt.

"Chị về đây làm gì?"

"Tìm em."

"Hả??"

"Chị đùa đấy! Chị về thăm bố mẹ, hai tuần nữa sẽ trở lại Ý."

Sơn nhìn sâu vào đôi mắt nặng trĩu của chị, có lẽ chị đã phải một mình vất vả lắm.

Ngồi nói chuyện nãy giờ quên mất việc mẹ và em trai đang đợi mình, Sơn liền chạy vội đến chỗ lúc nãy nhưng chẳng còn thấy ai, điện thoại anh có cả 10 cuộc gọi nhỡ.

"Alo!! Em và mẹ về rồi sao?"

"Về ngủ được tám chục giấc rồi đó, anh!"

"Ờ." Nói xong, anh cắt máy ngang.

Cục súc có khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro