38.
"Quang Anh, tớ không muốn chúng ta giống như họ."
Đức Duy nắm lấy tay Quang Anh.
"Chúng ta sẽ không giống thế đâu... vì hoàn cảnh của chúng ta khác họ."
"Ủa Sơn, anh đi đâu thế?"
Mới sáng sớm, vừa xuống nhà, Quang Anh đã nhìn thấy anh trai mình đang vội vã mang vác hành lý ra cổng.
"Sơn sẽ đi du học." Bố của Quang Anh nói.
"Cái gì?? Không phải anh đã đỗ đại học rồi sao? Tại sao anh lại đi nữa?"
"Lúc trước có lý do phải ở lại... còn bây giờ thì không còn nữa."
"Anh đi đâu?"
"Ý"
"Đi cùng chị Hiền Anh ạ?"
Sơn gật đầu.
"Tạm biệt em!! Anh sẽ đi bốn năm thôi rồi lại trở về. Em ở nhà ngoan ngoãn, cố gắng thi đỗ nhé." Sơn ôm lấy Quang Anh.
"Anh Sơn " Quang Anh sụt sùi.
"Tạm biệt nhóc, tạm biệt bố mẹ."
Sơn xoa đầu em trai, rồi nhanh chóng lên xe đến sân bay.
Khi đã hoàn tất thủ tục, máy bay cất cánh không lâu sau đó. Sơn lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, nơi những đám mây bồng bềnh cuộn tròn. Bỗng nhiên, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Sơn.
"Tạm biệt em, Hào."
Tối qua, Sơn đã đứng trước nhà Hào rất lâu, muốn gặp Hào lần cuối nhưng không thể. Có lẽ Hào đã rất giận Sơn, vì Sơn đã phản bội Hào. Sơn biết đó là điều Hào ghét nhất, nhưng Sơn vẫn làm thế. Hy vọng sau này Hào sẽ tìm được một người đàn ông tốt, luôn chiều chuộng Hào như cách Sơn đã làm.
"Sơn, em ổn chứ?" Hiền Anh ngồi bên cạnh hỏi.
"Em không sao." Sơn cố gắng mỉm cười nhợt nhạt.
Hiền Anh đặt tay lên vai Sơn an ủi.
Bốn năm sau...
"Nguyễn Thái Sơn!"
Hôm nay là ngày Sơn về nước sau bốn năm học tập ở Ý. Vừa đáp xuống sân bay, mọi người đã kêu réo.
"Mọi người đến đông đủ nhỉ?"
Sơn tháo chiếc kính râm xuống, nhìn mọi người.
Đúng vậy, đông đủ, nhưng lại thiếu đi một người. Sơn thoáng buồn một chút.
Quang Anh hiện đang theo học ngành kinh tế giống như Sơn. Đức Duy cũng vậy. Còn bốn người kia giờ đã ra trường và đang làm việc tại công ty của bố mẹ.
Chỉ có một người là Sơn không biết. Không biết người ấy có ổn không? Đang sống thế nào?
Hào quyết định theo đuổi niềm đam mê với ngành thiết kế. Hào đã đỗ thủ khoa sau một thời gian chỉ chú tâm vào việc học. Năm nay là năm cuối và Hào đang thực tập tại một công ty thời trang.
"Anh đang tò mò về một người đúng không?" Quang Anh hỏi.
"Hửm?"
"Anh có cần em kể một chút về cậu ấy không?"
"Không... không cần."
"Đã quên người ta rồi sao?" Hiếu nói.
"Chắc thế."
"Tối nay chúng ta sẽ làm một bữa tiệc nhé? Mừng ngày Sơn trở về."
Cả bọn đồng ý và tối hôm đó, họ đã có một bữa tiệc nho nhỏ tại nhà của Sơn. Hào cũng có mặt trong buổi tiệc.
Năm nay, Hào đã tròn 21, lúc trước đã đẹp , bây giờ lại càng đẹp hơn. Gu ăn mặc của Hào cũng sang chảnh lên trông thấy rõ. Em sắp trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng.
"Chào mọi người!"
Vẫn là giọng nói quen thuộc ấy, giọng nói mà Sơn luôn nhớ khi tan trường, vẫn dễ thương pha chút đanh đá.
Sơn quay đầu lại nhìn. Hào đã thay đổi, đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn là cậu bé học sinh đáng yêu lẽo đẽo theo Sơn như ngày nào. Hào cũng nhìn Sơn, có lẽ Sơn đã ốm hơn trước rất nhiều, nhưng những đường nét trên gương mặt ấy chẳng có gì thay đổi, vẫn là gương mặt lạnh lùng đáng ghét ấy.
Sơn rời ánh mắt đi trong tích tắc, tiếp tục trò chuyện với vài người bạn khác.
Trong suốt cả buổi tiệc, hai người không nói với nhau câu nào, nhưng lâu lâu lại đưa mắt lén nhìn đối phương thăm dò.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Sơn chu đáo tiễn mọi người ra về. Trong người đã có một chút hơi men, Sơn mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế trước nhà.
"Lâu rồi không gặp."
Hào từ đâu tiến đến, ngồi xuống nhưng giữ khoảng cách khá xa với Sơn.
Sơn giật mình quay sang nhìn, miệng cười gượng gạo.
"Lâu rồi không gặp em."
"Anh và chị Hiền Anh cùng đứa con ấy sống thế nào rồi?"
"À... ừm..."
"Không muốn nói cũng chẳng sao, tôi cũng không quan tâm."
Sơn bật cười khổ.
"Còn em, em sống tốt chứ?"
"Tất nhiên là sống tốt khi thoát khỏi được một kẻ phản bội như anh rồi." - Hào mấp mé gợi lại nỗi đau cũ, ánh mắt rõ ràng là chẳng còn quan tâm tới chuyện đó.
"Anh xin lỗi."
"Chuyện đã qua rồi."
"Em... em đã có người mới chưa?"
"Đương nhiên là có rồi, tháng sau chúng tôi sẽ đính hôn."
Trái tim Sơn bóp chặt, trong lòng bỗng dưng nhói đau.
"Vậy sao? Tốt thật." Sơn cười khổ.
Cả hai im lặng, không ai nói gì.
"Thôi, muộn rồi, em về nhà đi." Sơn lên tiếng.
"Ờm, tôi đi đây, chúc mừng anh đã trở về." Hào nhếch nhẹ khóe môi.
"Cảm ơn em."
Hào đứng lên rời đi. Sơn cũng nén lại nhìn theo bóng lưng Hào cho đến khi Hào khuất khỏi tầm mắt.
"Nguyễn Thái Sơn đúng là đồ ngốc."
__________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro