Ai Cho Cậu Tự Ý?
Cánh cửa phòng bật mở mạnh đến mức tạo ra âm thanh vang vọng khắp không gian. Phong Hào giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi đọng lại sự kinh ngạc. Trước mắt cậu, Thái Sơn đứng đó, cả người ướt sũng, từng giọt nước mưa nhỏ giọt từ mái tóc xuống sàn nhà, tạo thành một vệt dài lạnh lẽo.
Ánh mắt anh đỏ rực, như đang thiêu cháy cả không gian xung quanh, cố gắng xuyên thấu tâm can cậu. Hơi thở của anh gấp gáp, không rõ là vì chạy vội hay vì sự tức giận đang kìm nén bên trong.
Cậu khẽ nhíu mày, ngồi thẳng người dậy, giọng nói khàn đặc vì mệt mỏi:
"Thái Sơn, anh làm gì mà ướt hết người thế này?"
Thay vì trả lời, anh bước nhanh về phía cậu, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, như đang cố giữ mình khỏi bùng nổ. Anh nhìn cậu chằm chằm, từng lời thốt ra nặng nề như gió giông:
"Phong Hào, cậu đang làm cái quái gì vậy hả?"
Cậu cười nhạt, ánh mắt không hề trốn tránh, thậm chí còn có chút chế nhạo:
"Làm gì à? Tôi chỉ làm những gì anh muốn thôi, để anh được yên, được hạnh phúc."
Thái Sơn tiến thêm một bước, giữ chặt lấy vai cậu, lực mạnh đến mức như muốn bóp nát từng mảnh xương. Anh hét lên, giọng đầy phẫn nộ:
"Cậu nghĩ như vậy là giúp tôi sao? Cậu có biết những lời đó đã hủy hoại bản thân mình thế nào không? Cậu có biết tôi..."
Anh nghẹn lời, câu nói dang dở lơ lửng trong không khí. Cậu vẫn nhìn anh, ánh mắt bình thản như thể đã quen với mọi tổn thương. Một lúc sau, cậu gỡ tay anh ra, giọng nói trầm thấp nhưng từng chữ như dao cứa vào lòng người:
"Thái Sơn, anh nói đúng, tôi đáng bị hủy hoại. Nhưng không sao, tôi chịu được."
Anh không kiềm chế được, một lần nữa siết lấy tay cậu, hét lên trong sự giằng xé nội tâm:
"Phong Hào, cậu nghĩ tôi muốn nhìn thấy cậu như thế này à?!"
Cậu ngước lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe như ngấn nước nhưng vẫn cố gắng giữ cho giọng nói bình thản.
"Thái Sơn, tôi không muốn anh bị ảnh hưởng... tôi chỉ muốn mọi thứ qua đi, để anh được yên ổn..."
Thái Sơn nhìn cậu, đôi mắt đỏ rực chứa đầy lửa giận và cả sự bất lực. Anh nghiến răng, giọng nói trầm khàn vang lên, như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc:
"Phong Hào, chuyện bức ảnh đó, tôi có hàng trăm, hàng ngàn cách để che lấp nó. Cậu nghĩ tôi cần cậu phải gánh thay tôi sao?"
Cậu cúi đầu, không nói gì, chỉ siết chặt tay như thể đang tự ép mình phải chịu đựng. Thái Sơn tiến lên một bước, gần như muốn đập tan bức tường ngăn cách giữa họ.
"Tôi chưa từng muốn cậu làm điều đó! Cậu có biết mỗi lời cậu nói ra, mỗi hành động của cậu, không chỉ làm tổn thương chính cậu mà còn khiến tôi... khiến tôi không thể chịu nổi không?"
Cậu khẽ cười, nụ cười méo mó đầy chua chát, ánh mắt nhìn anh dường như không còn chút sức sống nào.
"Anh không cần phải chịu. Tất cả mọi chuyện, đều là lỗi của tôi... Anh cứ ghét tôi đi, như trước giờ anh vẫn làm, có phải sẽ dễ chịu hơn không?"
Thái Sơn sững người, đôi tay siết chặt thành nắm đấm. Anh gầm lên, giọng đầy phẫn nộ:
"Phong Hào! Đừng tự quyết định thay tôi! Tôi ghét cậu, đã từng rất ghét cậu, nhưng chỉ có tôi được làm diều đó với cậu, cậu hiểu không?"
Cậu giật mình, đôi mắt mở to nhìn anh, nhưng rồi lại lắc đầu, như không tin vào những gì vừa nghe thấy.
Cơn mưa ngày một lớn hơn, từng hạt nước như dội thêm sự lạnh lẽo vào căn nhà vốn dĩ đã tràn ngập nỗi buồn. Không khí giữa họ ngột ngạt, còn ngoài kia, mạng xã hội vẫn không ngừng cuộn trào với những lời lẽ ác ý.
Sáng hôm sau, Thúy Vy đến tìm Phong Hào, vẻ mặt cô đầy sự gấp gáp. Khi vừa bước vào nhà, thấy cậu đang ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, cô lập tức lên tiếng:
"Tại sao phải làm vậy?"
Phong Hào quay lại, đôi mắt thâm quầng đầy mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ nụ cười nhàn nhạt. Cậu đáp, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
"Đơn giản là tao muốn Thái Sơn tin đó là sự thật."
Thúy Vy khựng lại, nhìn cậu đầy khó hiểu. Cô nhíu mày, giọng nói dần trở nên gay gắt:
"Vậy mày nghĩ trước giờ anh ta nghĩ khác sao?"
Phong Hào cười nhạt, nhưng trong ánh mắt không giấu được sự tổn thương.
"Tao biết... có lẽ trong mắt anh ấy, tao từ lâu đã là người như vậy. Nhưng nếu làm thế, ít nhất tao có thể khiến mọi thứ kết thúc nhanh hơn."
Thúy Vy nhìn cậu, vừa tức giận vừa đau lòng. Cô bước đến gần, nắm lấy tay cậu, cố kìm lại sự nghẹn ngào:
"Phong Hào, mày không cần phải tự hủy hoại bản thân mình để giúp người khác. Mày nghĩ làm như vậy là tốt cho Thái Sơn sao? Hay chỉ khiến cả hai đau khổ hơn?"
Cậu im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm về phía màn mưa ngoài cửa sổ. Một giọt nước mắt chảy xuống, hòa lẫn vào nụ cười yếu ớt:
"Đau khổ? Đau khổ không phải đã là điều quen thuộc rồi sao?"
Thúy Vy siết chặt bàn tay, ánh mắt đầy tức giận khi nhìn cậu:
"Phong Hào! Mày nghĩ những gì mày đang làm là đúng sao? Mày định đẩy bản thân xuống vực thẳm chỉ để trả thù à?"
Phong Hào bật cười, tiếng cười nghe lạnh lẽo đến rợn người. Đôi mắt cậu ánh lên tia sắc lạnh nhưng chỉ thoáng qua, rồi lại trở về vẻ dịu dàng như thường.
"Thúy Vy, mày đã quên tao từng nói gì à?" Cậu nghiêng đầu, giọng nói như lưỡi dao sắc bén cứa vào không gian, "Cách trả thù tốt nhất là khiến người ghét mình phải thương mình. Để đến khi họ nhận ra, tất cả đã quá muộn màng."
Cậu dừng lại một chút, đôi mắt đượm nét đau thương pha lẫn quyết tâm:
"Rồi sẽ có ngày Thái Sơn phải đau hơn cả tao. Tao sẽ khiến anh ấy biết cảm giác mất đi người mình thực sự yêu là như thế nào."
Thúy Vy không thể tin nổi những lời vừa nghe, cô lắc đầu, giọng run rẩy:
"Phong Hào, mày điên rồi... Thái Sơn không xứng đáng, nhưng còn mày? Mày xứng đáng sống hạnh phúc, không phải để hủy hoại bản thân chỉ vì thứ tình yêu độc hại này!"
Cậu mỉm cười, lần này là một nụ cười thật sự, nhưng lại khiến người khác đau lòng hơn cả tiếng khóc.
"Vy, tao chưa từng nghĩ đến chuyện sống hạnh phúc. Hạnh phúc? Từ lâu, tao không còn tư cách để mong cầu điều đó nữa."
Cả căn phòng của Thái Sơn chìm trong sự căng thẳng nặng nề. Tiếng mưa vẫn tí tách rơi bên ngoài, nhưng không đủ để át đi tiếng thở dồn dập của anh. Điện thoại trong tay anh hiển thị đầy những bình luận tiêu cực, những lời lẽ độc ác nhắm thẳng vào Phong Hào, mỗi câu chữ như một nhát dao đâm vào tâm trí anh.
Minh Anh đứng bên cạnh, ánh mắt lo lắng nhìn Thái Sơn:
"Thái Sơn, tôi đã nói với công ty rồi. Chúng ta sẽ mở một buổi họp báo vào tối nay để làm rõ mọi chuyện. Cậu không thể để Phong Hào chịu đựng chuyện này một mình nữa."
Thái Sơn siết chặt nắm tay, ánh mắt sắc lạnh như ngọn lửa âm ỉ cháy. Anh nghiến răng, giọng nói khàn đi vì kiềm chế cơn giận:
"Minh Anh, cô không hiểu đâu. Tại sao cậu ấy lại làm như vậy? Cậu ấy nghĩ mình có thể gánh hết mọi thứ thay tôi sao? Phong Hào ngốc nghếch... Tôi không cần điều đó."
Minh Anh đặt tay lên vai anh, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định:
"Nhưng Thái Sơn, nếu anh không làm gì bây giờ, anh sẽ mất Phong Hào mãi mãi. Dù anh hận hay thương cậu ấy, thì đây là lúc anh phải quyết định. Cậu ấy đã tự đẩy mình vào góc tường để bảo vệ anh."
Ánh mắt Thái Sơn thoáng qua một tia dao động. Anh gạt tay Minh Anh ra, đứng dậy, giọng nói đầy quyết tâm:
"Tối nay, tôi sẽ tự mình lên tiếng. Không chỉ để bảo vệ cậu ấy, mà để chấm dứt tất cả những hiểu lầm và đau khổ này."
Minh Anh gật đầu, trong lòng vẫn nặng trĩu. Cô biết Thái Sơn quyết đoán, nhưng đây không chỉ là chuyện giải quyết trước công chúng. Đây là chuyện trái tim của hai con người đã chịu tổn thương quá nhiều.
Buổi họp báo diễn ra trong không khí căng thẳng tột độ. Ánh đèn flash liên tục lóe sáng, những chiếc micro chĩa thẳng về phía Thái Sơn, các phóng viên không ngừng đặt câu hỏi, khiến khung cảnh như một chiến trường ngầm.
"Thái Sơn, có phải anh đã tát Phong Hào ở Paris như trong bức ảnh không? Chuyện này có liên quan đến việc hai người rạn nứt trong mối quan hệ không?"
"Phong Hào thừa nhận từng làm điều tồi tệ với Ngọc Vy. Anh có thấy quyết định kết hôn với cậu ấy là sai lầm không?"
"Thái Sơn, anh nghĩ sao về những bình luận cho rằng Phong Hào là người ích kỷ, lợi dụng danh tiếng của anh?"
Những câu hỏi càng lúc càng gay gắt, không hề có dấu hiệu giảm nhiệt. Trong đám đông, một vài fan hét lên:
"Thái Sơn, anh nên rời bỏ người như cậu ta đi!"
"Chúng tôi sẽ không tha thứ nếu anh tiếp tục ở bên một kẻ giả tạo như vậy!"
Thái Sơn siết chặt micro trong tay, ánh mắt anh lướt qua đám đông, dừng lại một nhịp khi nghĩ đến Phong Hào. Gương mặt của cậu, những tổn thương mà cậu cố giấu, hiện lên rõ mồn một trong tâm trí anh.
Anh hít một hơi thật sâu, rồi cất giọng, trầm và rõ ràng:
"Trước khi trả lời bất kỳ câu hỏi nào, tôi muốn nói một điều. Những gì các bạn thấy trên mạng xã hội không phải là toàn bộ sự thật."
Tiếng xì xào trong phòng dừng lại một chút, mọi người chờ đợi câu tiếp theo. Anh tiếp tục, ánh mắt kiên định:
"Phong Hào không phải người mà các bạn đang chửi rủa. Cậu ấy không đáng phải chịu những lời lẽ cay nghiệt này. Nếu có ai đáng bị trách móc, thì đó chính là tôi."
Cả khán phòng như chết lặng. Thái Sơn nhìn thẳng vào các ống kính, giọng nói mạnh mẽ hơn:
"Chuyện ở Paris là sai lầm của tôi. Tôi đã để sự nóng giận làm mờ lý trí, và tôi hối hận vì điều đó. Phong Hào không đáng bị chỉ trích như cách mà mọi người đang làm. Thay vào đó, cậu ấy đã làm mọi thứ để bảo vệ tôi, để bảo vệ cả hình ảnh của tôi trước công chúng, dù cậu ấy không cần phải làm vậy."
Các phóng viên bắt đầu ghi chép hối hả, những chiếc máy quay chuyển động nhanh chóng. Một phóng viên lớn tiếng hỏi:
"Vậy anh phủ nhận những gì Phong Hào viết trên bài đăng sao?"
Thái Sơn dừng lại, đôi mắt anh ánh lên sự đau đớn:
"Tôi không phủ nhận, vì chính tôi cũng không đủ dũng khí để đối mặt với cậu ấy và hỏi cậu ấy lý do. Nhưng tôi muốn nói rằng, mọi chuyện chưa bao giờ chỉ đơn giản như những dòng chữ đó. Hãy để chúng tôi tự giải quyết với nhau."
Một không khí nặng nề bao trùm khán phòng. Nhưng Thái Sơn không trốn tránh, ánh mắt anh vẫn kiên định, như thể đang nói thay cả những lời Phong Hào chưa từng dám nói.
'' Vậy, ý anh có phải là đang ngầm khẳng định đây là sự thật, phải không?'' Một phóng viên hỏi.
Quản lý nở nụ cười đầy tự tin, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong buổi họp báo:
"Thôi được rồi, có vẻ mọi người đang hiểu lầm khá nhiều. Tôi xin được giải thích rõ. Thật ra tất cả những gì xảy ra gần đây, từ bức ảnh ở Paris đến bài đăng của Phong Hào, đều là một phần chiến lược truyền thông của chúng tôi."
Cả hội trường ồn ào hẳn lên, những ánh mắt sửng sốt và hàng loạt câu hỏi liên tiếp được đưa ra. Một phóng viên hỏi thẳng:
"Ý anh là tất cả chỉ là dàn dựng? Vậy những cảm xúc của hai người họ thì sao?"
Quản lý giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, giải thích tiếp:
"Đúng vậy, chúng tôi đang chuẩn bị ra mắt một dự án phim mới, và muốn thử một cách tiếp cận mới lạ để thu hút sự chú ý. Nhưng có vẻ như mọi chuyện đã đi xa hơn dự kiến. Thành thật xin lỗi mọi người vì đã khiến các bạn hiểu lầm. Tuy nhiên, tôi tin rằng bộ phim này sẽ giúp giải đáp tất cả những thắc mắc và mang đến câu trả lời đầy đủ nhất cho các bạn."
Một phóng viên khác đứng dậy, giọng gay gắt:
"Vậy ý anh là đã lợi dụng tình cảm của người hâm mộ và uy tín của nghệ sĩ để cọ nhiệt? Các người không nghĩ hành động này là thiếu tôn trọng khán giả sao?"
Lúc này, ánh mắt Thái Sơn trở nên sắc lạnh. Anh cất giọng trầm ổn nhưng đầy kiên quyết:
"Chúng tôi không có ý định lợi dụng bất kỳ ai. Nếu mọi người cảm thấy bị tổn thương, tôi xin lỗi. Nhưng tôi hy vọng các bạn có thể chờ đến ngày bộ phim ra mắt. Khi đó, mọi thứ sẽ rõ ràng."
Ánh mắt của các phóng viên và người hâm mộ đều dồn vào Phong Hào, người vắng mặt trong suốt cuộc họp, giờ lại xuất hiện ở cửa. Một fan bất ngờ lớn tiếng:
"Phong Hào, cậu có điều gì muốn nói không? Chúng tôi thật sự rất thất vọng đấy!"
Phong Hào ngẩng đầu lên, nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng có chút đau đớn:
"Xin lỗi tất cả mọi người. Nếu những gì tôi làm khiến mọi người thất vọng, tôi sẵn sàng nhận trách nhiệm. Nhưng điều duy nhất tôi mong muốn là mọi người hãy cho Thái Sơn cơ hội. Anh ấy không đáng bị chỉ trích vì những hiểu lầm này."
Câu nói của cậu làm cả hội trường như ngừng lại trong giây lát. Không khí dần dịu xuống, nhưng cảm giác nặng nề vẫn còn bao trùm. Fan và phóng viên bắt đầu thì thầm bàn tán, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối quá mạnh nữa.
Nghe những lời từ Phong Hào, ánh mắt Thái Sơn thoáng qua một tia xúc động. Anh cúi đầu thở dài, cảm giác như một tảng đá nặng nề trong lòng vừa được nhấc bổng. Dù không nói ra, nhưng rõ ràng những lời của Phong Hào đã khiến anh cảm nhận được sự chân thành và lòng bao dung ẩn sau vẻ ngoài yếu đuối của cậu.
Anh lặng lẽ nhìn sang Phong Hào, người vẫn đang bình tĩnh đối diện với hàng chục ánh mắt soi mói từ mọi phía. Trong giây phút đó, anh chợt nhận ra mình chưa bao giờ thật sự hiểu hết con người cậu. Bên ngoài là sự cam chịu và mềm yếu, nhưng bên trong là một sức mạnh kỳ lạ mà chính anh không cách nào nắm bắt được.
Quản lý đứng bên cạnh vẫn đang tiếp tục giải thích để xoa dịu dư luận, nhưng anh chẳng còn tâm trí để chú ý. Tất cả những gì anh thấy lúc này chỉ là bóng dáng nhỏ bé nhưng kiên cường của Phong Hào.
Phong Hào khẽ cúi đầu lần nữa, như một cách khép lại câu chuyện:
"Một lần nữa, tôi xin lỗi vì đã khiến mọi người thất vọng. Hy vọng các bạn có thể bỏ qua và tiếp tục ủng hộ Thái Sơn. Anh ấy thật sự là một người rất đáng trân trọng."
Lời nói cuối cùng ấy như một mũi dao đâm vào lòng Thái Sơn. Anh không hiểu sao bản thân lại thấy nhói đau đến vậy. Anh lén nắm chặt bàn tay, cố gắng che giấu sự rối bời trong lòng, nhưng ánh mắt lại chẳng thể rời khỏi Phong Hào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro