Cậu Chỉ Cần Ngoan


Khi cả hai vào xe, tài xế lập tức khởi động động cơ, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi địa điểm sự kiện. Ánh đèn đường mờ nhạt lướt qua cửa kính, phản chiếu lên gương mặt không biểu lộ cảm xúc của Thái Sơn.

Cậu ngồi cạnh, giữ khoảng cách vừa đủ với anh, mắt nhìn chăm chăm ra ngoài. Không gian bên trong xe trở nên nặng nề, chỉ còn tiếng động cơ đều đặn lấp đầy sự im lặng.

Thái Sơn tựa người vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt khẽ nhắm lại, không hề bận tâm đến cậu. Trong khi đó, cậu cảm thấy một áp lực vô hình bao trùm lấy mình, nỗi bất an len lỏi trong từng hơi thở.

Cậu muốn nói điều gì đó, phá vỡ sự ngột ngạt này, nhưng rồi lại thôi. Nụ hôn ban nãy hiện rõ mồn một trong tâm trí cậu, vừa là sự bất ngờ, vừa là sự uất nghẹn không thể diễn tả.

Xe lướt qua từng góc phố, ánh sáng bên ngoài như những mảnh ghép vụn vỡ, chẳng thể nào ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. Khoảng trống trong xe tựa như một vực sâu vô tận, nuốt chửng mọi suy nghĩ và cảm xúc.

Cậu thở dài thật khẽ, tự hỏi bản thân liệu mình còn có thể chịu đựng được bao lâu. Nhưng câu trả lời vẫn chìm trong bóng tối, như chính con đường trước mắt mà xe đang lao về phía xa xăm.

Còn Thái Sơn, dù im lặng, nhưng cậu biết anh đang suy nghĩ. Đôi khi, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt anh thoáng lướt qua, lạnh lẽo và khó đoán, như một lời nhắc nhở rằng mối quan hệ này không hề có sự cân bằng.

Cả hai vẫn không ai nói gì, như hai người xa lạ bị buộc phải đi chung một hành trình mà chẳng thể nào thoát ra.

Chưa đầy một tiếng sau khi rời khỏi sự kiện, mạng xã hội như một trận lũ cuốn, tràn ngập hình ảnh và video về nụ hôn giữa Thái Sơn và Phong Hào. Các bài đăng với tiêu đề giật gân như "Nụ hôn thế kỷ!", "Chuyện tình đáng ngưỡng mộ?", "Người trong mộng của Nguyễn Thái Sơn là đây!" xuất hiện khắp nơi.

Những bức ảnh được chụp từ nhiều góc độ khác nhau, ánh sáng của đèn flash soi rọi từng biểu cảm của cả hai. Một số bức ảnh cho thấy rõ ánh mắt ngỡ ngàng của Phong Hào khi bị kéo lại, trong khi Thái Sơn lại toát lên vẻ lạnh lùng nhưng không kém phần chiếm hữu. Đoạn video dài chưa đầy mười giây ghi lại khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, khiến người xem không khỏi bàn tán.

Trên các diễn đàn, mọi người bắt đầu phân tích từng chi tiết:

"Nhìn ánh mắt của Nguyễn Thái Sơn kìa, kiểu như 'cậu là của tôi' ấy!"

"Phong Hào ngại ngùng thế kia, chắc chắn đây là tình yêu thật sự!"

"Mình không nghĩ họ công khai thế này đâu, chắc là bị phóng viên ép buộc!"

Hashtag #TháiSơnPhongHào nhanh chóng leo lên top trending, với hàng trăm nghìn lượt chia sẻ và bình luận. Người hâm mộ chia thành hai phe: một bên nhiệt tình ủng hộ, gọi đây là "cặp đôi trời định," trong khi bên kia lại chỉ trích, cho rằng đây là chiêu trò của công ty để đánh bóng tên tuổi.

Dù khen hay chê, cả hai cái tên Thái Sơn và Phong Hào giờ đây như được khắc sâu vào tâm trí công chúng. Thậm chí, những nhãn hàng hợp tác cũng tranh thủ cơ hội này để nhắc khéo về các sản phẩm có liên quan, khiến sự việc càng trở nên lan rộng hơn.

Trong khi đó, bên trong xe, Phong Hào không hề hay biết về sự náo động bên ngoài. Nhưng Thái Sơn thì khác, anh đã nhận được tin nhắn từ công ty với những biểu tượng cảm xúc đầy hài lòng, kèm theo những chỉ đạo mới để xử lý cơn sóng dữ truyền thông đang ngày càng dâng cao.

Cả ngày phải chạy theo lịch trình kín mít từ quay quảng cáo, live-stream cho nhãn hàng đến tham dự sự kiện lớn, khiến Phong Hào mệt mỏi đến kiệt sức. Khi xe bắt đầu lăn bánh đưa cả hai trở về, cậu ngả người ra ghế, đầu tựa vào cửa sổ xe, đôi mắt khẽ nhắm lại. Tiếng động bên ngoài như tan biến, chỉ còn lại những hơi thở đều đặn của cậu trong bầu không khí yên ắng bên trong xe. Không lâu sau, Phong Hào chìm vào giấc ngủ, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt.

Nhưng sự yên tĩnh ấy chẳng kéo dài được lâu. Điện thoại của cậu rung lên không ngừng, tiếng chuông reo phá tan bầu không khí im ắng. Thái Sơn, đang ngồi cách cậu một ghế, liếc nhìn về phía chiếc điện thoại nằm trên đùi Phong Hào. Số điện thoại hiển thị trên màn hình là một dãy số quen thuộc trợ lý riêng của cậu.

Thái Sơn cau mày, đôi mắt trầm xuống như suy tính gì đó. Anh với tay, nhấc điện thoại lên. Đắn đo trong vài giây, anh quyết định tắt chuông, đặt nó sang một bên. Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt đang say ngủ của Phong Hào, đôi mày nhíu lại, hơi thở phập phồng vì mệt. Anh thở dài một hơi nhẹ, không hiểu sao lại không nỡ đánh thức.

"Đúng là lúc nào cũng làm quá sức..." Anh thì thầm, giọng nói không rõ là trách móc hay quan tâm.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Thái Sơn nhấn nút điều chỉnh kính tối màu, che đi những ánh đèn đường đang lướt qua. Bầu không gian trong xe dường như tĩnh lặng hơn, chỉ còn lại tiếng xe chạy đều đều trên đường.

Khi xe dừng bánh trước cửa nhà, Phong Hào khẽ giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt cậu mở to, thoáng ngỡ ngàng khi nhận ra mình đã ngủ quên. Cậu nhanh chóng xốc lại tinh thần, lê cơ thể nặng nề và mệt mỏi bước xuống xe, gót chân lười biếng kéo dài trên lối đi.

Về đến phòng, cậu không còn đủ sức để bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng mờ ảo từ hành lang để tìm đường đến giường. Nhưng vừa ngồi xuống, ánh sáng từ màn hình điện thoại thu hút sự chú ý của cậu. Hàng loạt thông báo hiện lên, trong đó nổi bật là cuộc gọi nhỡ từ trợ lý.

Phong Hào nhíu mày, mở điện thoại kiểm tra lại. Một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng cậu. Không chần chừ thêm, cậu bấm số gọi lại, đưa điện thoại lên tai, giọng nói khàn khàn vì mệt mỏi:

"Alo, Vy, có chuyện gì thế?"

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói gấp gáp của Thúy Vy:
"Cuối cùng mày cũng gọi lại! Cái clip hôn nhau của mày và Thái Sơn đang bùng nổ trên mạng kìa! Hàng loạt phóng viên gọi tới hỏi tao, không biết đối phó thế nào luôn."

Phong Hào thở dài, tay nắm chặt lấy điện thoại, ánh mắt lộ rõ vẻ bất an:
"Để tao nghỉ chút, mai giải quyết tiếp được không? Tao mệt lắm."

Giọng Thúy Vy vẫn đầy lo lắng:
"Nhưng mà... công ty cũng vừa gửi mail yêu cầu mày chuẩn bị phát biểu chính thức đấy. Tao sợ mai sẽ còn lùm xùm hơn."

Cậu cắn môi, một tay xoa thái dương:
"Biết rồi... để mai tao tính. Cảm ơn mày."

Cúp máy, Phong Hào ngồi thừ người, ánh mắt mông lung nhìn vào màn hình điện thoại. Tiếng chuông reo, tiếng phóng viên chớp máy, những ánh đèn flash... tất cả cứ xoay vòng trong đầu, khiến cậu cảm thấy như bị nhấn chìm trong vòng xoáy không lối thoát.

Phong Hào lững thững bước ra khỏi phòng, đôi chân vô thức hướng về phía phòng của Nguyễn Thái Sơn. Ánh sáng mờ ảo từ hành lang kéo dài bóng dáng mảnh khảnh của cậu, phản chiếu sự bối rối và do dự đang dâng lên trong lòng.

Cậu đứng trước cửa phòng anh, tay nắm hờ thành nắm đấm, phân vân một lúc lâu. "Có nên nói chuyện với anh ấy không? Hay mình đang làm phiền? Nhưng chuyện này..." Những suy nghĩ rối bời làm cậu gần như quay người trở lại.

Rồi như gom hết can đảm, cậu khẽ gõ cửa, âm thanh vang lên nhẹ nhàng nhưng cũng đủ rõ ràng trong không gian tĩnh lặng. Cánh cửa mở ra gần như ngay lập tức, khiến Phong Hào giật mình lùi lại một bước.

Nguyễn Thái Sơn đứng đó, mái tóc ướt rũ được quấn tạm bằng chiếc khăn trắng. Phần thân trên trần trụi, để lộ cơ bắp rắn rỏi, hơi nước vẫn còn đọng trên làn da sau khi tắm. Ánh mắt anh nhìn cậu có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng chuyển thành sự thờ ơ quen thuộc.

"Muộn thế này mà cậu qua đây làm gì?" Giọng anh trầm, hơi khàn khàn.

Phong Hào lúng túng, ánh mắt dán chặt xuống đất, hai tay siết lại với nhau như tìm kiếm sự tự trấn an. "Tôi... tôi có chuyện muốn nói với anh."

Nguyễn Thái Sơn dựa vào khung cửa, tay lau qua mái tóc bằng chiếc khăn, nhếch mép cười đầy vẻ thích thú trước sự bối rối của cậu. "Chuyện gì? Gấp lắm sao?"

Phong Hào hít một hơi sâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, ánh mắt mang theo sự kiên định hiếm hoi. "Về clip hôn nhau của chúng ta, nó đang gây bão trên mạng xã hội. Tôi muốn biết anh định giải quyết thế nào."

Thái Sơn nhướn mày, ánh mắt lấp lánh sự thích thú khó đoán. Anh nhún vai, hơi cúi người xuống gần cậu, giọng nói thấp hơn nhưng lại đầy vẻ khiêu khích: "Sao? Cậu sợ à? Hay là cậu không chịu nổi áp lực từ dư luận?"

"Không phải như vậy?" Phong Hào đáp, giọng cậu có phần run nhẹ nhưng ánh mắt vẫn giữ được sự kiên định.

Nguyễn Thái Sơn bật cười, nụ cười ngạo nghễ thường thấy của anh lại xuất hiện, mang theo chút mỉa mai xen lẫn thích thú. "Thế thì là gì? Cậu lo tôi không chịu nổi áp lực, hay cậu muốn chúng ta công khai luôn cho xong?"

Phong Hào nhíu mày, cố giữ bình tĩnh. "Tôi chỉ muốn biết anh định làm gì. Những tin đồn đó có thể ảnh hưởng đến cả hai chúng ta, anh cũng biết mà."

Thái Sơn nghiêng đầu, ánh mắt sáng rực như đang dò xét biểu cảm của cậu. Anh bước gần thêm một bước, khiến Phong Hào phải lùi lại theo phản xạ. "Tôi tưởng cậu giỏi chịu đựng dư luận chứ. Hay là cậu sợ thật?"

Phong Hào cắn chặt môi, sự căng thẳng hiện rõ trong từng cử động nhỏ. Nhưng cậu không muốn để anh thấy mình yếu đuối. "Không phải tôi sợ. Chỉ là tôi muốn mọi chuyện được xử lý ổn thỏa. Nếu anh không có ý định gì, tôi sẽ tự lo."

Nguyễn Thái Sơn phá lên cười, tiếng cười của anh trầm và kéo dài, nghe như đang chế nhạo cậu. "Tự lo? Cậu nghĩ mình làm được gì? Nếu muốn dẹp yên mọi chuyện, thì cứ đóng vai tình nhân ngoan ngoãn bên tôi đi. Cậu càng chống cự, dư luận càng soi mói."

Phong Hào cứng họng trước lời lẽ của anh, nhưng không biết phải phản bác thế nào. Những lời của Thái Sơn như lưỡi dao sắc bén cắm vào lòng tự tôn của cậu, nhưng cũng không thể phủ nhận chúng mang một phần sự thật.

Cậu hít một hơi sâu, giọng nhỏ nhưng rõ ràng: "Nếu anh muốn vậy, tôi sẽ làm theo. Nhưng tôi mong anh giữ lời, đừng để mọi chuyện đi xa hơn."

Thái Sơn nhếch môi cười, một tay đặt lên khung cửa, nghiêng người sát lại gần cậu. "Cậu ngoan ngoãn thế này thì tôi còn gì phải lo. Được thôi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết 'ổn thỏa'."

Dứt lời, anh đứng thẳng người, bước lùi lại vài bước, ánh mắt lướt qua cậu như đang đánh giá. "Về nghỉ ngơi đi. Ngày mai lại là một ngày dài."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro