Thuý Vy im lặng, ánh mắt cô như sắc bén hơn bao giờ hết, dò xét mọi biểu cảm của Trần Phong Hào.
"Ahem..." Cô không kìm được, lên tiếng phá vỡ sự im lặng nặng nề. "Đừng nói với tao là mày đang mềm lòng nha, Phong Hào."
Trần Phong Hào, vốn không dễ dàng để lộ ra cảm xúc, liếc mắt nhìn cô, nhưng ánh mắt đó lại vội vã né tránh. "Không có." Giọng nói của cậu thiếu thuyết phục, có chút run rẩy.Vy chỉ cười một cách hiểu rõ, rồi xoa xoa mũi, không ngần ngại nhắc lại những kỷ niệm thuở bé:
"Tao là bạn mày từ cái thuở còn cởi chuồng tắm mưa với mày đó. Đừng có nói dối tao!"
"Không có đâu, mày tin tao đi." Cậu chu môi, giọng nói đã bộc lộ chút bất lực.
"Ừm... thì coi như tao tin mày đi," cô thở dài một cái, sau đó liếc nhìn cậu với ánh mắt đầy trách móc. "Nhưng mày nhớ đi, từ lúc mày vào nghề tới giờ, vì sao lúc nào cũng không thể nổi lên được? Mặc dù mày hát hay, nhảy giỏi, nhưng sao không bao giờ thành công nổi?"
Cậu không đáp ngay mà im lặng một lúc lâu, nhìn xuống mặt đất, rồi buông ra một câu đầy ẩn ý: "Tao nhớ mà, cả đời này tao cũng không quên được." Trong mắt cậu thoáng lên một ánh nước, một chút u sầu không thể che giấu.
Vy nhìn cậu, thấy rõ sự đẫm lệ trong mắt cậu. Cô vỗ vỗ vai cậu một cách nhẹ nhàng, như một cách an ủi, nhưng cũng vừa muốn đùa một chút để xua đi không khí nặng nề.
"Thôi đi ba, mày nín liền cho tao nha. Không có ai chụp được đâu, nếu không tao lên báo với tiêu đề 'Trần Phong Hào, bị trợ lý ức hiếp đến phát khóc ngay trong hậu trường của anh trai say hi,' là chết tao luôn á!" Cô cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt có chút lo lắng khi thấy cậu như vậy.Cậu nhìn cô, rồi bật cười khẽ, nhưng nụ cười đó không thể giấu đi sự tổn thương đang ẩn sâu trong lòng. "Mày đừng có đùa nữa, Vy..."
Cậu mơ, nhưng không phải một giấc mơ bình thường. Trong giấc mơ, cậu vẫn là một cậu sinh viên với đôi mắt trong sáng, tay cầm một phong thư và một hộp bánh nhỏ, mặt ngập tràn sự ngại ngùng. Cậu nhìn về phía Nguyễn Thái Sơn, người mà cậu từng yêu thương, từng nghĩ rằng sẽ là người duy nhất có thể khiến trái tim mình thổn thức.
"Nguyễn Thái Sơn, em thích anh," cậu thốt ra lời nói đầy ngây thơ, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng. Anh ấy đứng đó, nhìn cậu, nhưng ánh mắt không có chút cảm xúc, chỉ là sự lạnh lùng, thờ ơ. Lúc này, trong mơ, mọi thứ trở nên mơ hồ và ngập tràn sự chênh vênh. Cậu nhìn thấy nụ cười của Thái Sơn, nhưng nó nhanh chóng tắt ngúm khi anh nhận lấy bức thư rồi không chút do dự xé toạc nó ra.
"Thật ngớ ngẩn," Thái Sơn thản nhiên nói, giọng lạnh lẽo, không một chút thương hại. "Cậu bị thần kinh à? Có bệnh thì đi khám đi, đừng làm phiền tôi."
Cảm giác như một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim cậu. Cậu nhìn theo bóng lưng của Thái Sơn, cảm thấy cả thế giới quay cuồng. Mọi thứ xung quanh như mờ dần, ánh sáng dần tắt. Cậu hét lên trong mơ, "Thái Sơn, em không có bệnh, em nhất định sẽ làm cho anh thích em!"Nhưng tiếng hét đó không đến tai Thái Sơn. Anh chỉ đi xa dần, bỏ lại cậu trong bóng tối của sự thất vọng. Trong khoảnh khắc đó, mọi cảm xúc vỡ vụn, mọi lời hứa và mơ ước của cậu đều sụp đổ. Cậu cảm thấy mình như một cái bóng đơn độc, không thể chạm đến người mà mình mong muốn nhất.
Đột nhiên, cậu cảm thấy có một cơn gió lạnh, thổi qua người, như thể có ai đó đang đứng ngay sau lưng cậu, nhìn vào cậu. Cậu quay lại, nhưng chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc đang mờ dần. Giọng nói lạnh lẽo của Thái Sơn lại vang lên trong đầu cậu: "Cậu đừng mong sẽ có ngày tôi chấp nhận cậu."
Cậu bật dậy, tim đập thình thịch, người đẫm mồ hôi. Mọi thứ chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm giác bị bỏ rơi và thất vọng vẫn còn vẹn nguyên. Cậu lấy tay xoa mặt, không thể ngừng khóc. "Tại sao... tại sao lại như vậy? Mình đã làm gì sai?"
Ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cậu không thể ngủ tiếp. Trong giấc mơ, cậu vẫn nghe thấy tiếng của Thái Sơn, vẫn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng ấy, vẫn cảm nhận được trái tim mình đau nhói. Những giọt nước mắt nóng hổi lại bắt đầu chảy xuống, mặc dù cậu đã cố gắng ngừng khóc, nhưng không thể kìm chế được sự tủi thân.
Sau cơn ác mộng, Trần Phong Hào thức dậy trong đêm, người ướt đẫm mồ hôi. Những giọt lệ chưa kịp khô trên má, trái tim cậu nặng trĩu, như vẫn bị cơn ác mộng kia bóp nghẹt. Cậu mở mắt, nhìn lên trần nhà, mệt mỏi thở dài.
"Đừng nhớ nữa, những năm tháng tồi tệ ấy đã qua hết rồi..." Cậu lẩm bẩm, cố gắng xua đuổi ký ức đau thương. Nhưng cơn gió đêm lùa qua cửa sổ, mang theo cảm giác ngột ngạt không thể gạt bỏ.
Điện thoại bỗng reo lên. Cậu giật mình, vội vã cầm máy lên, nhìn vào màn hình. Là Thuý Vy. Dù mệt mỏi, cậu vẫn nhấn nghe, giọng nói trầm thấp, mệt mỏi vang lên:
"Tao nghe nè mày..." Cậu cố giữ bình tĩnh, dù trong lòng vẫn đang quay cuồng.
"Chậc, mày thức rồi à? Mày có đang chết ở đâu không đấy?" Thuý Vy hỏi, giọng cô không giấu nổi sự lo lắng.
Phong Hào thở dài, tựa đầu vào thành giường, mệt mỏi nói: "Tao chưa ăn, mày không cần lo đâu. Chỉ là... mệt chút thôi."
"Vậy mà mày còn nói không sao?" Cô thở dài, giọng đầy bực bội nhưng cũng chứa đựng sự quan tâm. "Không ăn thì sao mà khỏe được? Mày đang cần ăn để lấy sức làm việc đấy."
Cậu nhíu mày, cố gắng tạo ra chút không khí vui vẻ trong cuộc trò chuyện: "Tao đâu có quyền chọn đâu, mà mày qua nhà tao làm gì? Mày không ngủ đi?"
"Đồ con nít! Tao bảo qua sửa clip cho mày mà," Thuý Vy hơi cáu, nhưng vẫn rõ ràng không muốn bỏ qua cậu. "Mày đừng có lôi chuyện mệt mỏi ra nữa, không có cơ hội đâu."
"Thôi đi, trễ rồi. Mai qua đi, giờ tao không mở cửa đâu," cậu nói với giọng nhẹ, nhưng trong lòng chẳng thấy chút gì là thoải mái.
"Đệch." Thuý Vy không hài lòng với câu trả lời của cậu, nhưng cô cũng chỉ đành chấp nhận. "Biết rồi, mày ngủ đi. Nhưng đừng có làm tao lo nữa."
Cậu không đáp, chỉ nhẹ nhàng tắt máy, rồi lặng lẽ đứng dậy, đi vào nhà tắm. Nhưng khi vừa bước vào phòng tắm, đôi mắt cậu thoáng vẩn vơ, chợt nghĩ đến những lời vừa rồi của Thuý Vy.
// // //
Rồi đó bình yên qué thấy khum quen nên chap sau drama xíu nghen
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro