Đấu Tranh
Một lúc sau, Thái Sơn cẩn thận đỡ Phong Hào ra khỏi khu rừng tối tăm. Đôi tay anh giữ chặt cậu, như sợ rằng chỉ cần buông lơi một chút thôi, cậu sẽ lại biến mất trước mắt mình.
Khi lên xe, không khí nặng nề bao trùm. Phong Hào được trợ lý nhanh chóng băng bó những vết thương trên tay và chân. Vài vết trầy xước đã ngừng rỉ máu, nhưng những vết bầm tím và cơn đau âm ỉ chắc chắn sẽ kéo dài.
Thái Sơn đi đến, trong tay là một chai nước khoáng. Anh đặt chai nước vào tay cậu, ánh mắt khó lường quét qua từng vết thương. "Uống đi. Đừng để mất nước."
Phong Hào khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ cầm lấy chai nước một cách yếu ớt.
"Cậu đau ở đâu nữa không?" Giọng anh trầm thấp nhưng lộ rõ sự quan tâm, ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu.
"Không sao." Phong Hào trả lời khẽ, nhưng rõ ràng cậu đang cố gắng che giấu cơn đau của mình.
Thái Sơn không hài lòng với câu trả lời đó. Anh ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu, như muốn cậu không thể né tránh. "Phong Hào, đừng giả vờ mạnh mẽ trước mặt tôi. Nói đi, cậu còn thấy đau ở đâu?"
Phong Hào quay đầu nhìn ra cửa sổ, tránh ánh mắt anh. "Tôi thật sự ổn. Anh đừng lo."
Thái Sơn thở dài, đặt tay lên vai cậu, giọng nói dịu xuống nhưng không kém phần nghiêm khắc. "Cậu luôn như thế, chẳng bao giờ chịu nói thật. Cậu nghĩ tôi không nhìn ra được cậu đang chịu đựng sao?"
Câu nói đó khiến Phong Hào khựng lại. Cậu im lặng, không biết trả lời thế nào. Một lúc sau, cậu mới thì thầm, giọng nghèn nghẹn: "Tôi chỉ không muốn anh phải lo lắng thêm thôi."
Nghe vậy, Thái Sơn nhắm mắt, nén lại cảm xúc cuộn trào trong lòng. Anh đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cậu, như một sự an ủi lặng lẽ. "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi. Đừng tự mình gánh hết mọi thứ nữa."
Phong Hào không đáp, nhưng trong đôi mắt cậu thoáng hiện lên một chút ấm áp, dù rất nhanh lại bị sự mệt mỏi che lấp.
Sáng hôm sau, chiếc xe từ khách sạn cuối cùng cũng đến để hỗ trợ. Không chần chừ, Thái Sơn ngay lập tức đưa Phong Hào đến bệnh viện gần nhất. Suốt chặng đường, anh liên tục nhìn cậu, ánh mắt không giấu được sự lo lắng.
Khi đến nơi, Phong Hào được đưa thẳng vào phòng khám. Thái Sơn ngồi bên ngoài hành lang, hai tay đan chặt vào nhau, vẻ mặt đầy căng thẳng. Anh nhìn vào cánh cửa khép kín, dường như mỗi giây trôi qua đều dài như vô tận.
Trong lòng anh không ngừng hiện lên hình ảnh Phong Hào nằm bất động tối qua, ánh mắt mờ nhạt và cơ thể lạnh ngắt. Cảm giác bất lực đêm đó lại dội về, khiến anh không khỏi nắm chặt tay hơn, lòng ngổn ngang trăm mối.
Một lúc sau, bác sĩ bước ra, gương mặt điềm tĩnh mang theo tin tức. "Cậu ấy không sao, chỉ bị thương ngoài da và một số vết bầm nhẹ. Nghỉ ngơi và chăm sóc tốt sẽ hồi phục nhanh chóng."
Thái Sơn ngước lên, ánh mắt thoáng chốc sáng bừng. Anh đứng bật dậy, hỏi ngay: "Thật sự không có vấn đề gì nghiêm trọng sao?"
Bác sĩ mỉm cười, gật đầu. "Cậu ấy khỏe mạnh, không có gì đáng lo ngại. Tuy nhiên, cần hạn chế vận động mạnh và giữ tinh thần thoải mái."
Thái Sơn thở phào, như thể vừa trút được gánh nặng đè nén trong lồng ngực. "Cảm ơn bác sĩ."
Khi bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Phong Hào đang nằm nghỉ trên giường, đôi mắt khép hờ, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng yên bình, Thái Sơn cảm thấy lòng mình dịu lại. Anh bước đến ngồi bên cạnh, khẽ nói: "Cậu làm tôi sợ chết khiếp."
Phong Hào mở mắt nhìn anh, khóe môi cố gắng nở một nụ cười yếu ớt. "Tôi không sao mà, anh đừng lo."
"Không sao? Cậu có biết nếu tôi không tìm thấy cậu sớm hơn, thì chuyện gì đã xảy ra không?" Giọng Thái Sơn có chút trách móc, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự quan tâm.
Phong Hào chỉ im lặng, không cãi lại. Cậu biết, những lo lắng của anh là thật, và điều đó làm cậu cảm thấy ấm lòng, dù chỉ là một chút.
Tai nạn bất ngờ của Phong Hào nhanh chóng trở thành chủ đề nóng trên mạng xã hội. Các bức ảnh và video ghi lại khoảnh khắc Thái Sơn bế cậu ra khỏi bẫy thú giữa rừng đêm tối được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Trong ánh lửa lập lòe, khuôn mặt căng thẳng và ánh mắt tràn đầy lo âu của Thái Sơn khiến nhiều người không khỏi xúc động.
Chưa dừng lại ở đó, hình ảnh Thái Sơn ngồi ngoài hành lang bệnh viện, hai tay đan chặt và ánh mắt như mất hồn, được một vài nhân chứng chụp lại và chia sẻ thêm dầu vào ngọn lửa dư luận. Dòng tiêu đề xuất hiện khắp nơi: "Nguyễn Thái Sơn lo lắng vì ai?" hay "Tình cảm thật sự ẩn sau sự lạnh lùng của Thái Sơn?"
Fan hâm mộ nhanh chóng chia thành nhiều luồng ý kiến. Fan CP không ngừng vui mừng, tin rằng đây là minh chứng rõ ràng nhất cho tình cảm giữa hai người. Một số người chỉ trích sự bất cẩn trong lịch trình, đặt nghi vấn về cách tổ chức sự kiện. Những người ngoài cuộc thì đặt câu hỏi về động cơ và mối quan hệ thực sự giữa họ.
Dòng hashtag #PhongHàoTháiSơn, #NgườiThựcSựQuanTrọng, và #TôiKhôngSaoNhưngAnhThìSợ bùng nổ trên các nền tảng mạng xã hội, nhanh chóng leo lên vị trí top trending. Các bình luận đan xen, có những lời động viên đầy ấm áp nhưng cũng không thiếu những lời mỉa mai, công kích.
Phong Hào, vẫn đang nằm trên giường bệnh, lướt qua một vài bài viết, không khỏi nhíu mày. Cậu không muốn chuyện này trở nên rầm rộ đến thế, nhưng cũng không thể làm gì để ngăn chặn.
Ở một góc phòng, Thái Sơn đang nghe điện thoại, giọng anh trầm xuống. "Tạm thời giữ mọi thông tin trong tầm kiểm soát. Đừng để ai khai thác thêm." Sau đó, anh quay sang Phong Hào, đôi mắt vẫn còn thoáng vẻ lo âu.
"Cậu đừng quan tâm mấy thứ này, nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ xử lý."
Phong Hào nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Có lẽ, đằng sau sự lạnh lùng ấy, vẫn còn một chút gì đó mà cậu từng khao khát.
Thái Sơn bước ra khỏi phòng bệnh, gương mặt vẫn còn hằn nét căng thẳng. Anh rút chiếc điện thoại từ túi áo, đôi tay siết chặt lấy nó như đang kìm nén một cơn giận. Đứng tựa lưng vào bức tường lạnh ngắt của hành lang bệnh viện, ánh mắt anh trầm xuống, rồi cuối cùng cũng quyết định bấm gọi về công ty.
Giọng nói của anh vang lên, lạnh lùng và dứt khoát:
"Lập tức điều tra cho tôi. Làm thế nào mà giữa khu vực không có sóng, lại có nhà báo xuất hiện và quay được video? Ai cung cấp thông tin? Tôi muốn câu trả lời rõ ràng trước chiều nay."
Đầu dây bên kia thoáng ngập ngừng như cảm nhận được sự nghiêm trọng từ lời nói của anh, rồi nhanh chóng đáp lại:
"Vâng, tôi sẽ làm ngay. Anh yên tâm, chuyện này sẽ được xử lý."
Thái Sơn ngắt máy, ánh mắt vẫn đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó. Những hình ảnh của Phong Hào lúc nằm bất động trong vòng tay anh cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí. Điều đó càng khiến anh thêm bất an, xen lẫn với sự giận dữ không rõ dành cho ai—những người đã cố tình thổi bùng câu chuyện, hay chính bản thân mình vì không thể bảo vệ cậu tốt hơn?
Anh quay người lại, ánh mắt lướt qua cửa phòng bệnh. Phong Hào vẫn nằm đó, ánh sáng yếu ớt từ khung cửa sổ chiếu lên khuôn mặt cậu, khiến anh cảm thấy nghẹn ngào.
"Tôi không thể để chuyện này đi xa hơn," anh lẩm bẩm, như thể đang tự hứa với chính mình. Sau đó, anh rời khỏi hành lang, tiến thẳng về phía văn phòng quản lý bệnh viện, nơi những đầu mối ban đầu có thể sẽ giúp anh tìm ra sự thật.
Ánh nắng chiều mờ nhạt tràn qua khung cửa, đọng lại trên nền gạch một vệt vàng dài. Thái Sơn đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, ánh mắt ngay lập tức tìm đến Phong Hào đang nằm trên giường, thân hình mảnh khảnh của cậu lọt thỏm giữa tấm chăn trắng. Hơi thở cậu đều đều, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn giữ nét thanh tú như thường ngày, chỉ có đôi chân mày hơi nhíu lại, như thể ngay cả trong giấc ngủ, cậu cũng chẳng được yên lòng.
Thái Sơn bước đến gần, sự tĩnh lặng trong căn phòng như vây lấy anh, khiến từng bước chân anh cũng trở nên chậm rãi. Anh đứng đó, lặng lẽ nhìn người nằm trước mặt. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tim, vừa mềm mại, vừa đau đớn. Hình ảnh Phong Hào nằm bất động dưới ánh trăng đêm qua bất giác hiện lên trong đầu, cùng ánh mắt cậu lúc bị phát hiện đang cố gắng giữ tỉnh táo.
Bàn tay anh bất giác đưa lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mái tóc mềm mại của cậu. Một cảm giác ấm áp truyền qua da thịt, khiến trái tim anh như nghẹn lại. Tại sao Phong Hào lại có thể mang đến cho anh sự rung động khó lý giải như vậy? Kể cả khi cậu chỉ nằm đó, im lặng và mỏng manh, cũng đủ khiến anh cảm thấy bối rối.
Nhưng rồi, đôi chân mày khẽ nhíu lại của cậu như một lời nhắc nhở. Anh rút tay lại, ánh mắt thoáng lạnh đi. Trong tâm trí anh, hai luồng suy nghĩ đối lập bắt đầu giằng co.
"Mình đang làm gì thế này? Tại sao mình lại thấy bận tâm đến cậu ta?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu, như muốn kéo anh trở lại thực tại. Anh cố gắng tìm lý do để lý giải cảm xúc của mình, nhưng càng nghĩ, sự bối rối trong lòng anh càng lớn. Phong Hào là người như thế nào, anh biết rất rõ. Một con người dường như sinh ra để thu hút ánh nhìn, để khiến người khác dao động. Nhưng anh lại không cho phép mình nằm trong số đó.
"Nguyễn Thái Sơn, mày không thể để bản thân mềm lòng. Cậu ta chỉ đang giả vờ yếu đuối, giả vờ vô hại. Đây chỉ là một vỏ bọc. Mày không thể bị lừa!"
Giọng nói ấy mạnh mẽ vang lên, như muốn nhấn chìm tất cả những cảm xúc khác. Nhưng tại sao, khi nhìn Phong Hào nằm đó, từng hơi thở nhè nhẹ, anh lại không thể hoàn toàn tin vào lý trí của mình?
Anh nhìn cậu thêm một lúc, ánh mắt thoáng chùng xuống. Một phần trong anh muốn ở lại, muốn đưa tay chỉnh lại tấm chăn, muốn bảo vệ cậu khỏi tất cả những đau khổ. Nhưng phần còn lại, phần mà anh đã cố nuôi dưỡng bao lâu nay, lạnh lùng bảo anh rời đi.
"Không, mình không được để vẻ ngoài đó lừa gạt. Mình không thể có bất kỳ tình cảm nào với cậu ta. Không thể!"
Anh thầm nhắc lại trong đầu, như một lời khẳng định đầy ép buộc. Hít một hơi sâu, anh xoay người rời khỏi phòng, để lại phía sau là không gian lặng thinh và dáng người an yên trên giường. Nhưng khi cánh cửa khép lại, một cảm giác trống rỗng khó tả tràn ngập trong lòng anh, như thể anh vừa cố gắng cắt đứt một sợi dây vô hình đang quấn chặt lấy mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro