Đoá Hồng Chơi Vơi


*Bắt đầu một ngày mới.*


Thành phố vẫn chìm trong làn sương trắng dày đặc, mờ ảo hiện ra dưới ánh bình minh vừa ló dạng. Những tiếng còi xe ồn ã vang lên hòa lẫn với tiếng rao hàng quen thuộc của những người bán rong. Những ô cửa nhỏ trong các tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn, nhưng dần nhường chỗ cho ánh mặt trời rạng ngời trên cao.


Trong một căn phòng ngập sắc trắng, những bức ảnh và bằng khen được treo ngăn nắp trên tường, gợi lên sự tinh tế và chuyên nghiệp. Trên chiếc giường lớn, một chàng trai với nước da trắng cùng mái tóc hồng nhạt nổi bật đang say giấc. Quanh anh là vài chú mèo nằm cuộn mình lười biếng.


Tia nắng sớm len qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt thanh tú nhưng lạnh lùng của anh. Tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến anh khẽ cựa mình, uể oải đưa tay với lấy chiếc điện thoại.


Giọng nói còn chút ngái ngủ, nhưng vẫn giữ nét lãnh đạm đặc trưng.


"Chuyện gì?"


Đầu dây bên kia là giọng nữ, ngọt ngào nhưng có chút rụt rè.


"Anh Sơn, 10 giờ sáng nay chúng ta phải có mặt ở phim trường để quay chương trình..."Chưa để cô nói hết, anh đã cắt ngang.


"Biết rồi."


Nói xong, anh dập máy, ngồi dậy, với tay ôm lấy một chú mèo gần đó và mỉm cười dịu dàng."Chào buổi sáng, công chúa nhỏ của anh."


Sau đó, anh bước xuống giường, mở tủ quần áo chọn một bộ trang phục thoải mái.Ở đầu dây bên kia, trợ lý của anh thở phào nhẹ nhõm. Người đồng nghiệp ngồi cạnh không khỏi tò mò.


"Sao vậy bà?"


Cô lắc đầu, tay vỗ vỗ má.


"Ngày nào cũng vậy... chắc tôi phải đổi nghề mất thôi!"


"Ủa, là sao? Không lẽ anh Sơn đáng sợ đến vậy à?"


Cô trợ lý chép miệng.


"Còn đáng sợ hơn nữa kìa! Ngày nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng đó, đứng gần anh Sơn mà cứ như đang ở Bắc Cực!"


Người đồng nghiệp tròn mắt đầy nghi hoặc.


"Thôi đi, anh Thái Sơn người ta vừa đẹp trai lại là sao hạng A. Bà có phước mới làm trợ lý cho ảnh, vậy mà còn than!"


"Nói vậy là bà không tin hả?"


"Ừ, hông tin!"


"Vậy thì, bà gặp đi rồi biết..."---Trong một căn hộ nhỏ, Trần Phong Hào đứng trên ban công, mái tóc trắng khói làm nổi bật lên gương mặt xinh đẹp khó cưỡng. Trên tay cầm một ly cà phê, cậu nhấc điện thoại, chụp một bức ảnh khung cảnh thành phố nhộn nhịp phía xa. Sau đó, cậu đăng lên Instagram với dòng caption: 

"Chào buổi sáng, tôi ơi!"


Cậu tên là Trần Phong Hào, đã lăn lộn trong giới showbiz suốt nhiều năm, nhưng vẫn chỉ là một ngôi sao hạng C. Dù có làm MC cho một vài sự kiện fan meeting, tên tuổi cậu vẫn chưa thật sự nổi bật trong mắt công chúng. Nhưng lần này, cậu được chọn tham gia vào một chương trình mới sắp phát sóng. Nếu thành công, cậu có thể chứng minh bản thân và có thêm nhiều người biết đến.


Khi đang thả hồn theo nhịp sống hối hả bên ngoài, điện thoại cậu reo lên.

"A lô, tao nghe."

"Phong Hào, hôm nay 10 giờ mình có lịch quay ở quận 2 nhé!"


Cậu mỉm cười, vẻ đẹp như sáng bừng dưới ánh nắng.


"Ừ, tao biết rồi. Còn gì nữa không mày?"


"Ừm, hết rồi."


Cậu nhìn xa xăm, lẩm bẩm tự nhủ: *"Phong Hào, mày nhất định sẽ làm được. Cố lên!"*

Nói xong, cậu vội thu xếp để đến phim trường. Đoạn đường từ nhà cậu tới nơi quay không quá xa, nhưng vào giờ cao điểm có thể mất gần hai tiếng


Tại phim trường, Phong Hào đến sớm và chọn một góc khuất để ngồi, vừa đợi vừa nghịch điện thoại giết thời gian. Chẳng mấy chốc, một chàng trai trẻ với mái tóc đen, trông nhỏ nhắn nhưng sáng sủa tiến tới chào hỏi.


"Hii, chào anh!"


Phong Hào ngước mắt nhìn. Trước mặt cậu là một chàng trai với khuôn mặt trắng trẻo, nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ hơi thấp nhưng đang đi đôi giày độn giúp cậu ấy cao thêm một chút.

"Hiii, chào cậu!"

Cậu trai ấy mỉm cười hăng hái giới thiệu.

"Em là Thành An, năm nay 20 tuổi. Còn anh?"

"Anh tên là Phong Hào, 23 tuổi."


Thành An ngạc nhiên, cúi đầu hơi lúng túng.


"Em xin lỗi anh... Tại em cứ tưởng anh cũng 20..."


Phong Hào bật cười nhẹ, nét mặt thân thiện.


"Không sao đâu, anh quen rồi."


Sau một hồi nói chuyện, Phong Hào cảm thấy Thành An rất lễ phép và dễ gần. Cậu nghĩ, có lẽ họ sẽ sớm trở thành bạn tốt của nhau.

Gần 10 giờ sáng, dàn diễn viên và nhân viên đoàn phim đã có mặt gần như đầy đủ. Phong Hào đứng lặng lẽ trong góc khuất, mắt lơ đãng nhìn dòng người qua lại nhưng tâm trí lại chẳng thực sự chú ý vào ai. Những âm thanh xôn xao từ đoàn làm phim, tiếng bước chân và những lời chào hỏi thân tình đều tan vào khoảng không tĩnh lặng trong lòng cậu. Chỉ còn thiếu một người nữa...


*Đúng 10 giờ.*


Người cuối cùng bước vào trường quay. Tiếng giày vang lên đều đặn, tự tin. Ngay từ khoảnh khắc ấy, một luồng cảm xúc quen thuộc dâng lên trong lòng Phong Hào, như từng lớp sóng chồng lên nhau, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt. Cậu nhìn về phía người đó.Trái tim cậu như thắt lại trong giây lát.Người đó chính là Thái Sơn.


Gương mặt cậu thoáng chút ngạc nhiên, rồi ánh mắt bỗng trở nên lấp lánh. Trong đôi mắt sâu thẳm của Phong Hào, hình ảnh Thái Sơn hiện lên rõ nét, mang theo bao nhiêu ký ức cũ tưởng chừng đã bị thời gian chôn vùi. Những hồi ức đột nhiên ùa về như dòng thác lũ, xô cậu vào một mớ cảm xúc rối bời.*Là Anh ấy... sau bao năm trời.*


Trái tim Phong Hào đập mạnh, cậu cố giữ nét mặt bình thản, nhưng lòng lại như bị xáo trộn, xen lẫn giữa vui mừng, bối rối và một chút gì đó chua xót. Nụ cười lạnh lùng, đôi mắt sắc bén của Thái Sơn ngày xưa cậu vẫn nhớ. Chàng trai ấy đã từng là một mảnh ký ức đẹp đẽ nhưng cũng đầy tổn thương mà cậu nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại.


Phong Hào siết nhẹ tay, cảm giác như mình không thể điều khiển được nhịp thở, mỗi nhịp tim như tiếng vọng lại từ một thời đã xa. Cậu phải khéo léo kìm nén, không để bất kỳ ai thấy sự biến đổi dù nhỏ nhất trên khuôn mặt. Nhưng trong lòng, những cảm xúc lẫn lộn cuộn trào không ngừng. Đã bao lâu rồi cậu không gặp lại ánh mắt ấy?


Một câu hỏi vang lên trong đầu, không rõ là cho Thái Sơn hay cho chính bản thân: *Anh đã từng nhớ tới mình bao giờ chưa, hay đã lãng quên tất cả rồi?*Phong Hào hít một hơi thật sâu, như để đẩy lùi cảm xúc đè nặng nơi lồng ngực. Cậu tự nhủ phải bình tĩnh, phải tỏ ra như không có gì. Nhưng ánh mắt cậu cứ vô thức dõi theo từng cử chỉ, từng biểu cảm của Thái Sơn, từng hành động nhỏ của người con trai trước mặt cũng đủ khiến lòng cậu xao động.


Khi Thái Sơn quay sang nhìn lướt qua, đôi mắt của họ gặp nhau. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Phong Hào cảm thấy như thời gian ngừng lại. Đôi mắt của Sơn vẫn sắc lạnh, bình thản, dường như không hề nhận ra ai đang đứng trước mặt mình. Như thể Phong Hào chỉ là một gương mặt lạ lẫm trong biển người xung quanh.


Cảm giác hụt hẫng chợt trào dâng trong lòng, như một vết dao cứa nhẹ vào niềm hy vọng mỏng manh. Nhưng cậu vẫn cố giữ nụ cười nhẹ trên môi, tự trấn an mình rằng chuyện đó không quan trọng.


*Có lẽ anh ấy đã thực sự quên mình... hoặc chưa từng để tâm tới từ đầu.*Và trong khoảnh khắc ấy, Phong Hào lại mỉm cười, một nụ cười nhẹ như gió thoảng, pha chút tự giễu, chấp nhận thực tại mà vẫn cố giấu nỗi đau trong lòng.---

Ý là gặp ai vậy Phong Hào ơi, anh là gặp em phải hong?

À quên, ý là trong fic này sẽ có một vài anh trai mình sẽ fake tuổi á, nên mấy bồ đừng thắc mắc nha. Mong fic này chữa lành cho mí bồ nhaaaaaaaaaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro