Đoá Phù Dung Cuối Cùng

**Người cuối cùng không ai khác, chính là Nguyễn Thái Sơn.*


Khoảnh khắc Thái Sơn bước vào trường quay, cậu như bị níu chặt vào hiện tại. Mọi âm thanh, lời bàn tán xôn xao từ những người xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt. Trong mắt Phong Hào, hình ảnh Thái Sơn hiện lên rõ ràng, từng bước chân đều dường như chạm vào ký ức đau đáu của cậu.*Người mà mình luôn muốn quên đi... sao lại ở đây, ngay lúc này?*


**Năm năm trước...**


Ngày hôm ấy, cũng giống như bao sinh viên mới, Phong Hào đến trường với đầy háo hức và hy vọng. Trước cổng trường, cậu đứng hít sâu, cố để mình trấn tĩnh. Vừa mới lên đại học, bao nhiêu kỳ vọng, bao nhiêu giấc mơ dồn nén trong lồng ngực.


"Trần Phong Hào, mày làm được rồi! Mày không chỉ khiến ba má tự hào, mà còn chính mày cũng tự hào về chính mình nữa," cậu tự nhủ. Nhưng khi cậu bước tiếp, chưa kịp nhận ra mình vừa chạm vào một "vật cản", cậu bất ngờ bị đẩy ngược lại và ngã vào ai đó phía sau. Trước khi cậu hiểu chuyện gì xảy ra, đôi tay người kia đã đỡ lấy cậu một cách đầy bất ngờ. Lúng túng, cậu vội vàng cúi đầu xin lỗi:


"Xin lỗi... mình thật sự không cố ý..."


Khi ngước lên, Phong Hào nhận ra đó là Thái Sơn – người vừa đẹp trai, vừa lạnh lùng, người mà cậu đã nghe nhắc đến với vẻ nể phục xen lẫn ngưỡng mộ từ bao sinh viên. Không để cậu kịp phản ứng, một nhóm nữ sinh đã vây lấy Thái Sơn. Lợi dụng khoảnh khắc ấy, Phong Hào lén rút lui, lẩn mất khỏi đám đông.


Đó là lần đầu cậu thấy Thái Sơn, vào ngày đầu tiên nhập học. Lúc đó, cậu chỉ là một cậu sinh viên đầy bỡ ngỡ, với biết bao hoài bão. Nhưng bước vào cổng trường, chưa kịp định thần, cậu đã va phải ai đó và ngã ngửa. Đôi tay mạnh mẽ từ phía sau đỡ lấy cậu, mang theo một hơi ấm mà cậu vẫn không thể nào quên. Quay lại, cậu bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thái Sơn.

"Xin lỗi... xin lỗi, mình không có cố ý." Cậu lắp bắp, cúi mặt, cảm giác tội lỗi lẫn xấu hổ khiến cậu chỉ muốn tìm chỗ nào đó mà trốn ngay.

Thái Sơn chẳng đáp lại, và ngay lập tức, đám đông xung quanh đã chen lấn, vô tình đẩy cậu ra xa khỏi anh. Cậu chỉ kịp thấy hình ảnh Thái Sơn mờ dần trong đám người, và khi định thần lại, mọi cảm giác xấu hổ đã chuyển thành một nỗi rung động lạ lùng. *Mình sẽ lại gặp được anh ấy, sẽ phải gặp nữa...*

Khi thoát khỏi tình huống căng thẳng, cậu vừa thở phào, vừa tự nhủ: *"Phong Hào ơi là Phong Hào, ngày đầu tiên mày đã gây chuyện với anh ấy rồi. Thế là xong, cuộc đời mày tiêu rồi!"*Đang lo lắng suy nghĩ, Phong Hào giật mình khi cảm nhận một bàn tay đặt lên vai mình. Trong thoáng chốc, cậu cứ ngỡ đó là Thái Sơn, đến bắt lỗi cậu. Cậu vội vàng cúi đầu, run rẩy:


"Em xin lỗi... Em thật sự không cố ý..."


Nhưng tiếng cười giòn giã đáp lại làm cậu ngẩng lên. Hóa ra đó chỉ là Thuý Vy – cô bạn thân từ thời thơ ấu của cậu. Nhìn bộ dạng bối rối của cậu, cô bật cười rồi cốc nhẹ lên trán cậu:"Mày làm gì mà hoảng loạn vậy? Từ khi nào tao là anh mày?"


Phong Hào cố gắng kể lại sự việc, nhưng Thuý Vy nghe xong chỉ xua tay:


"Có gì đâu, chỉ là đụng mặt thôi mà. Hay mày đốt nhà người ta rồi sao, Phong Hào?"


Cậu chỉ biết cười trừ. Nhưng nỗi lo lắng trong lòng thì không dễ tan biến. Cậu biết Thái Sơn là một người nổi tiếng trong trường, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Không chỉ có vẻ ngoài nổi bật, Thái Sơn còn mang trong mình sự lạnh lùng, xa cách. Ai cũng nói, nếu bị Thái Sơn để ý đến thì chắc chắn sẽ chẳng được yên ổn.


**Thời gian trôi qua...**


Phong Hào không rõ từ khi nào mình bắt đầu để ý Thái Sơn đến thế. Cậu như bị cuốn vào từng bước chân của anh, từng ánh mắt, nụ cười dù thoáng qua cũng đủ làm cậu vui suốt cả ngày. Ngày ngày, cậu len lén đặt những món quà nhỏ xinh lên bàn học của anh – chỉ là thanh kẹo ngọt, gói bánh vụn vặt, nhưng đó là tất cả sự chân thành từ trái tim cậu.

Thế nhưng, cậu vẫn thấy anh vứt hết những món quà ấy vào sọt rác. Một thanh socola chẳng là gì, nhưng với Phong Hào, đó là cả hy vọng lẫn đau đớn. Lý trí bảo cậu nên dừng lại, nhưng trái tim lại khao khát được tiếp tục, được theo đuổi dù biết rằng cái giá phải trả là những tổn thương không thể nào chữa lành.

*Đau lắm chứ,* Phong Hào tự nhủ. Nhưng lòng cậu vẫn không thể ngừng được việc ngày ngày dõi theo Thái Sơn từ xa.


Rồi ngày ấy đến – ngày cậu thấy hình ảnh Thái Sơn trên trang bìa tạp chí, đứng cạnh một nữ diễn viên nổi tiếng người nước ngoài. Chỉ là một tin đồn, một bài báo nhỏ, nhưng trái tim cậu như bị bóp nghẹt. Sự thật trần trụi ấy khiến cậu phải đối diện với hiện thực: Anh đã có người khác, người chẳng phải là cậu. Cậu biết mình chỉ là một kẻ ngốc, cứ mãi đuổi theo hình bóng không thuộc về mình. Kể từ ngày đó, cậu quyết định giữ khoảng cách với anh, cố gắng chôn giấu những cảm xúc đã từng làm trái tim cậu rung động.

*Đau đủ rồi,* cậu tự nhủ, *đã đến lúc mình phải buông tay.*

Phong Hào rời xa anh, rời khỏi ký ức đau đớn và tự xây dựng cuộc đời mới. Cậu bước vào làng giải trí, tìm đến với âm nhạc như một liều thuốc an ủi cho trái tim đầy vết xước. Mỗi lần tên Nguyễn Thái Sơn hiện lên trong những buổi phỏng vấn hay bài báo, cậu chỉ có thể nén lại cảm xúc, mỉm cười như chẳng có gì. Nhưng dù đã đi xa, cái tên Nguyễn Thái Sơn vẫn như vết sẹo không lành trong lòng cậu, thỉnh thoảng lại nhói lên nhắc cậu về những đau đớn cũ.

**Hiện tại...**


Giờ đây, đứng trước anh trong một lần gặp gỡ ngắn ngủi, Phong Hào thấy mình như một cánh hoa phù dung – kiêu hãnh và đẹp đẽ, nhưng dễ dàng tàn lụi chỉ sau một ngày. Phù dung không chọn cách sống bền lâu, nó chỉ rực rỡ trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi vội vã lụi tàn. Phong Hào cũng muốn như thế, chỉ cần giây phút này, được nhìn thấy anh, dù biết rằng ngày mai mọi cảm xúc sẽ lại nhấn chìm cậu vào nỗi cô đơn bất tận. Giống như lần gặp gỡ ngày hôm nay, cậu sẽ lại cố gắng giấu đi trái tim tổn thương ấy, giả vờ như chẳng quen biết Thái Sơn, như thể họ chỉ là hai người xa lạ trong đám đông.

*Tại sao phải gặp lại anh?* Cậu tự hỏi. *Tại sao phải làm con tim mình vỡ thêm một lần nữa?*

Phong Hào nắm chặt bàn tay, từng đầu ngón tay lạnh ngắt. Cậu tự nhủ sẽ cố gắng không để ánh mắt lỡ nhìn đến Thái Sơn, sẽ lẩn tránh, vờ như hai người chỉ là người dưng lướt qua nhau. Nhưng sâu trong lòng, cậu biết mình đã không thể nào thực sự buông bỏ. Vết thương ấy, mỗi khi tưởng chừng đã lành lại, giờ đây lại rướm máu, như lời nhắc nhở rằng cậu từng yêu, từng đau, và từng tuyệt vọng như thế nào.

5 năm này sẽ chi tiết hơn ở những chap sau nha, chap này chỉ kể sơ qua là tại sao Hào lại nhìn Sơn với ánh mắt đỏ hoe thôi..//

Ý là khoảng thời gian ấy có rất nhiều chi tiết và yếu tố bất ngờ á, nên mấy bồ chờ đọc nhoa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro