Hợp Báo
Cuối cùng, chuyến du lịch biển cũng kết thúc. Mọi người đều trở lại trạng thái bình thường, nhưng có một không khí im lặng, nặng nề lạ thường. Mỗi người đều có những nỗi niềm riêng, những cảm xúc không thể bày tỏ, cứ giấu chặt trong lòng, không ai nói ra.
Phong Hào ngồi một mình trên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi chiều như một làn sóng dịu dàng vỗ về, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy trống rỗng. Những suy nghĩ về hợp đồng và những điều kiện mà Thái Sơn đưa ra cứ quay cuồng trong đầu cậu. Mỗi câu chữ trong bản hợp đồng như một lời thỏa thuận vô hình, khiến cậu cảm thấy mình đang bị kẹt giữa một ngã ba đường, không thể lựa chọn, nhưng cũng không thể bỏ qua.
Cậu tự hỏi, liệu mình có đang làm đúng không? Quyết định chấp nhận những điều kiện của Thái Sơn có phải là một bước đi đúng đắn, hay chỉ là sự khuất phục trước sự uy hiếp của anh? Phong Hào có thể cảm nhận được áp lực đang dâng lên trong lòng, như một cơn sóng vỗ mạnh vào bờ, cứ dâng lên mãi mà không thể nào kiềm chế được.
Từng hình ảnh đêm qua lại hiện lên trong tâm trí cậu, từ những giây phút gần gũi đầy mờ ám, đến cái cảm giác đau đớn khi biết mình đã bị lợi dụng. Phong Hào khẽ thở dài, tay đưa lên dụi mắt, cố gắng đẩy những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, nhưng không thể.
Liệu nếu cậu từ chối hợp đồng, có phải sẽ mất tất cả? Và nếu đồng ý, liệu cậu sẽ phải trả giá bằng chính những gì còn lại của mình? Cảm giác hoang mang, bất lực khiến cậu như bị lạc trong chính sự lựa chọn của mình.
Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, hít một hơi dài, nhưng dường như càng thở ra, cảm giác nặng nề trong lòng càng không thể tan biến.
Công ty của Phong Hào và Thái Sơn đã chính thức ra mắt thông tin hợp tác, công bố một chiến lược PR ồ ạt để tăng cường sự chú ý từ phía công chúng và giới truyền thông. Đoạn thông cáo báo chí được phát hành đầy đủ, thông tin về việc hai người cùng ký hợp đồng hợp tác chính thức đã được đưa ra, kèm theo những lời lẽ khéo léo về mối quan hệ thân thiết giữa hai bên.
Tin tức về sự hợp tác của hai ngôi sao khiến không ít người hâm mộ bất ngờ, nhất là khi những cuộc bàn tán xung quanh họ vẫn chưa ngừng lại. Tuy nhiên, phía công ty đã khéo léo chọn cách công khai mọi thứ, coi đây như một cơ hội để tạo sự bùng nổ về mặt hình ảnh. Những lời đồn đoán từ trước giờ trở thành lợi thế khi được công ty sử dụng làm chiêu trò quảng bá.
Phong Hào, tuy chưa hoàn toàn sẵn sàng đối mặt với sự thật đó, nhưng cũng không thể làm gì khi công ty đã quyết định. Cậu cảm thấy như bị đẩy vào một trò chơi mà mình không hề muốn tham gia, nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục.
Thái Sơn cũng không hề e ngại, với vẻ mặt lạnh lùng và thái độ quyết đoán, anh đã công khai thừa nhận sự hợp tác này, giống như một cách khẳng định quyền lực của mình. Anh biết rằng mọi sự chú ý sẽ đổ dồn vào mối quan hệ này, và anh không hề ngần ngại lợi dụng mọi thứ để đạt được mục tiêu của mình.
Tuy nhiên, Phong Hào cảm thấy khó thở. Cậu không biết liệu đây có phải là một bước đi đúng đắn hay là sự đánh đổi mà mình không thể lường trước được. Cảm giác bị buộc phải tiếp tục đi theo con đường này khiến cậu thấy mệt mỏi và bế tắc.
Trong không khí căng thẳng, Phong Hào và Thái Sơn ngồi đối diện với hàng ngàn ánh đèn sáng chói, mỗi cái nháy đều như làn sóng không ngừng dội vào họ, như muốn xuyên thấu tâm trí. Buổi họp báo diễn ra trong một căn phòng sang trọng, lấp lánh ánh đèn, nơi những câu hỏi liên tục được phóng viên và fan hâm mộ gửi đến.
"Thưa anh Thái Sơn, mối quan hệ giữa anh và Phong Hào thực sự như thế nào? Các fan của anh đều rất tò mò về điều này," một phóng viên từ đài truyền hình lớn lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn vào Thái Sơn.
Thái Sơn chỉ khẽ mỉm cười, đáp lại một cách điềm tĩnh: "Mối quan hệ của chúng tôi đơn giản là công việc, chúng tôi hợp tác để phát triển sự nghiệp. Còn về mọi chuyện ngoài lề, tôi không muốn bình luận thêm."
Một fan hâm mộ, cầm micro từ hàng ghế đầu tiên, hét lên với sự háo hức không thể kiềm chế: "Phong Hào, anh có thể chia sẻ một chút cảm xúc khi hợp tác với Thái Sơn không? Tại sao anh lại đồng ý tham gia vào mối quan hệ này?"
Phong Hào cảm thấy như mình bị chặn lại trong từng câu hỏi. Cậu nhìn về phía Thái Sơn, nhưng không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt ấy. Cậu cúi đầu, đắn đo một chút rồi đáp lại: "Chúng tôi đã thảo luận kỹ lưỡng trước khi quyết định bước vào hợp tác này. Đó là một cơ hội tốt cho cả hai, và tôi tin rằng đây là điều đúng đắn."
Tuy nhiên, sự không chắc chắn trong giọng nói của Phong Hào không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của những phóng viên. Một phóng viên khác không bỏ qua cơ hội: "Phong Hào, có phải anh đang cảm thấy bị ép buộc vào hợp đồng này? Tại sao anh không thể tự do lựa chọn đối tác của mình?"
Câu hỏi này khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề. Phong Hào im lặng một lúc lâu, cậu biết rằng mọi người đều đang tò mò về động cơ thật sự của mình. Cậu tự hỏi liệu đây có phải là sự lựa chọn của chính mình hay không, hay chỉ là một cách để duy trì sự nghiệp, để bảo vệ bản thân khỏi những nguy cơ đe dọa từ những tin đồn xung quanh.
"Chúng tôi chỉ đang làm công việc của mình," Thái Sơn tiếp lời, ánh mắt không rời khỏi Phong Hào. "Tất cả những gì chúng tôi làm là vì sự nghiệp chung, không có gì phải lo lắng."
Nhưng ngay khi Thái Sơn kết thúc câu trả lời, một câu hỏi khác lại được ném đến. "Nếu mối quan hệ này chỉ là công việc, vậy tại sao Thái Sơn và Phong Hào lại bị bắt gặp trong những tình huống... khá thân mật gần đây? Liệu có phải là một chiêu trò hay không?"
Câu hỏi khiến cả phòng họp trở nên căng thẳng. Phong Hào cảm thấy một làn sóng bức bối trong người. Những lời này, như thể vết dao cứa vào sự tự trọng của cậu, nhưng cậu không thể phản bác, chỉ có thể ngồi im lặng, cố gắng giữ lại vẻ ngoài bình tĩnh.
Trong khi Thái Sơn vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, đôi mắt của anh lóe lên một tia thách thức khi trả lời: "Mọi thứ đều là phần trong công việc của chúng tôi. Và nếu có những hiểu lầm, chúng tôi sẽ làm việc để làm rõ mọi chuyện."
Dù Thái Sơn đã cố gắng giữ vững lập trường, nhưng Phong Hào vẫn không thể thoát khỏi cảm giác lạc lõng giữa những câu hỏi không ngừng đổ xuống như mưa bão. Cậu không thể khẳng định được liệu sự hợp tác này có phải là quyết định đúng đắn hay không, hay cậu chỉ đang bị cuốn vào một trò chơi mà mình không thể kiểm soát.
Khi các câu hỏi bắt đầu dồn dập xoáy sâu vào khía cạnh tình cảm, không khí trong phòng họp lại trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Các phóng viên không buông tha, tiếp tục dò xét mối quan hệ của Phong Hào và Thái Sơn, như thể đó là thứ duy nhất họ muốn nghe.
Một phóng viên nữ lên tiếng, giọng điệu đầy tò mò: "Chúng ta đều biết rằng ngoài công việc, giữa hai người có vẻ như có một mối quan hệ rất đặc biệt. Thái Sơn, anh có thể chia sẻ về cảm xúc thật sự của mình dành cho Phong Hào không?"
Câu hỏi này khiến Thái Sơn hơi nhướng mày, nhưng anh vẫn giữ được vẻ ngoài lạnh lùng. Anh quay sang Phong Hào, đôi mắt không rời khỏi cậu. "Cảm xúc? Đó là một phần trong mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi tôn trọng Phong Hào như một đồng nghiệp, và chúng tôi làm việc cùng nhau. Đó là tất cả."
Phong Hào cảm thấy một làn sóng lo lắng chạy dọc cơ thể, không dám nhìn vào Thái Sơn lúc này. Cậu chỉ cúi đầu, cố giữ vững vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đầy mâu thuẫn. Cậu không biết liệu câu trả lời của Thái Sơn có thực sự đúng, hay chỉ là một cách để giữ thể diện.
Lại một câu hỏi khác được ném ra, lần này từ một phóng viên nam, giọng nói không giấu được sự châm biếm: "Thế còn Phong Hào, anh có thể nói rõ hơn về cảm nhận của mình khi làm việc cùng Thái Sơn? Các fan đã bắt đầu nghi ngờ liệu mối quan hệ này có thực sự chỉ là công việc hay không?"
Phong Hào cứng người, tim đập mạnh trong lồng ngực. Câu hỏi này đánh trực tiếp vào nỗi đau cậu đã cố gắng giấu kín. Cậu cảm nhận được ánh mắt của Thái Sơn dán chặt vào mình, nhưng không thể nói ra cảm xúc thật sự. Cậu chỉ có thể đáp lại một cách khô khan, cứng nhắc: "Chúng tôi chỉ đang làm việc cùng nhau, không có gì ngoài công việc."
Một phóng viên khác, có vẻ không hài lòng với câu trả lời của cậu, tiếp tục thúc ép: "Vậy sao anh không thể giải thích rõ ràng hơn? Tại sao lại có những tin đồn về tình cảm giữa hai người? Nếu chỉ là công việc, sao lại có những hành động thân mật như vậy?"
Phong Hào cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, mặc dù cậu đã cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu liếc nhìn Thái Sơn, ánh mắt anh không hề lay chuyển, như thể anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi câu hỏi. Nhưng trong lòng Phong Hào lại rối bời, không biết nên nói gì, và không biết mình có thể giữ vững được bao lâu.
Cuối cùng, Lời nói của Thái Sơn vang lên, vừa nghiêm túc lại vừa có chút mỉa mai, khiến không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng và khó lường. Anh không ngừng tạo ra sự mơ hồ, như thể đang chơi một trò chơi khó đoán với mọi người, nhưng lại không để lộ quá nhiều. Ánh mắt của anh liếc nhanh về phía Phong Hào, như thể muốn kiểm tra phản ứng của cậu.
"Chuyện tình cảm nếu có phát sinh, chúng tôi sẽ không công khai, nhưng cũng không giấu diếm," Thái Sơn nói, giọng điệu đều đều, nhưng lại sắc lạnh khiến câu nói nghe như một lời tuyên bố đầy tính kiểm soát.
Phóng viên không kịp tỏ ra bất ngờ, họ tiếp tục đặt ra những câu hỏi như thể đã được chuẩn bị từ trước, nhưng lời của Thái Sơn lại như một mũi dao sắc bén, không để cho ai có thể làm rõ được điều gì.
Phong Hào ngồi im, cơ thể cứng đờ, lòng chợt dâng lên cảm giác rối bời. Những lời của Thái Sơn như một lời đe dọa không thể phản bác, khiến cậu không dám nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng. Câu nói của anh vừa đầy mơ hồ lại vừa mang tính chất ràng buộc, như thể đang muốn bao bọc mối quan hệ này trong bóng tối, không để cho ai có thể làm sáng tỏ.
Cậu biết rằng lời tuyên bố này không chỉ là cách để Thái Sơn bảo vệ mình, mà còn là cách anh thể hiện quyền kiểm soát của mình đối với cậu. Mặc dù Phong Hào không muốn tiếp tục chuyện này, nhưng với tình huống hiện tại, cậu chẳng thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.
Không gian xung quanh như dừng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thái Sơn và Phong Hào, và trong khoảnh khắc đó, chỉ có sự im lặng ngập tràn trong tâm trí cậu. Thái Sơn phá vỡ sự im lặng, anh cười nhẹ, nhưng giọng nói lại sắc lạnh: "Mọi chuyện đã rõ ràng, không cần phải bận tâm quá nhiều. Chúng tôi đã giải thích hết rồi."
Câu trả lời này khiến không khí trở nên ngột ngạt hơn. Phong Hào chỉ biết cúi đầu, những câu hỏi tiếp theo cứ thế ùa đến, nhưng cậu không thể tìm thấy câu trả lời nào đủ để làm sáng tỏ mọi chuyện. Cậu chỉ biết ngồi đó, im lặng, trong lòng đầy những cảm xúc không thể nói thành lời.
Sau khi MC thông báo kết thúc cuộc hợp , một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong Phong Hào, như thể cậu vừa thoát khỏi một cuộc chiến đầy căng thẳng. Cậu không muốn ở lại thêm phút giây nào nữa, ánh mắt mọi người và những câu hỏi còn vẳng bên tai như một tiếng vang đeo bám. Cậu vội vã đứng dậy, không kịp để ý đến những ánh mắt tò mò của phóng viên và đồng nghiệp xung quanh, mà chỉ tập trung vào việc nhanh chóng rời khỏi phòng.
Bước chân của cậu có phần vội vã, như thể muốn tách mình khỏi sự chú ý, tránh xa những cái nhìn dò xét và những lời bình luận có thể phát ra sau cuộc phỏng vấn. Mái tóc rối nhẹ và khuôn mặt có phần mệt mỏi, Phong Hào vội vã đi qua hành lang, không để ai kịp hỏi han thêm. Cảm giác trống rỗng và căng thẳng vẫn còn vương vấn trong lòng cậu.
Lòng cậu chỉ còn một nỗi hoang mang khó nói thành lời. "Mình có đang làm đúng không?" Câu hỏi ấy cứ lởn vởn trong đầu cậu, nhưng không có ai để giải đáp. Những điều Thái Sơn nói, những áp lực từ công ty, tất cả như đang đè nặng lên đôi vai cậu. Cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này, nơi mà mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cuộc sống và những quyết định của cậu.
Phong Hào đẩy cửa bước ra ngoài, hòa mình vào không gian rộng lớn và yên tĩnh, cố gắng tìm lại sự bình yên mà lúc này, trong lòng cậu, không thể nào tìm thấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro