Kết Hôn
Phong Hào ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ mệt mỏi, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mặt. Dường như cậu không hề nhận ra Thái Sơn đã bước vào nhà, cho đến khi giọng nói trầm lạnh của anh vang lên.
"Phong Hào, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không để bộ dạng này của cậu đánh lừa nữa," Thái Sơn ngồi xuống ghế đối diện, chân chéo lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cậu.
Phong Hào giật mình, ngước lên nhìn anh, vẻ mặt vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Thái Sơn tiếp tục, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lùng như cơn gió đông. "Ngày mai, phía công ty sẽ mở một cuộc họp báo. Và thông tin mà tôi sẽ công bố chính là..." Anh ngừng lại, đôi mắt tối lại khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên xen lẫn bối rối trên gương mặt Phong Hào. "Chúng ta sẽ đến Pháp để đăng ký kết hôn."
Lời nói của Thái Sơn như một tia sét đánh ngang tai Phong Hào. Cậu bất giác ngồi thẳng lưng, đôi mắt mở to nhìn anh, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. "Anh... đang nói gì vậy?"
Thái Sơn nhếch mép cười, nụ cười không chút ấm áp. "Tôi nghĩ đây là cách tốt nhất để kết thúc mọi lời đồn thổi ngoài kia. Cậu cũng chẳng cần lo về việc bị soi mói hay đàm tiếu nữa."
Phong Hào khẽ lắc đầu, giọng nói yếu ớt nhưng kiên quyết. "Thái Sơn, anh điên rồi. Chuyện này... không phải trò đùa."
"Trò đùa?" Thái Sơn nhướng mày, ánh mắt đầy châm biếm. "Vậy ngày hôm đó, khi cậu phá hủy cuộc sống của người khác, cậu nghĩ gì? Cậu có thấy nó là trò đùa không?"
Phong Hào cắn chặt môi, nước mắt chực trào nhưng cố gắng kìm nén. "Tôi không làm điều đó... Tôi không như anh nghĩ..."
Thái Sơn cắt ngang, giọng sắc lạnh như dao: "Cậu không cần giải thích nữa. Ngày mai, hãy chuẩn bị sẵn sàng. Tôi không muốn phải nhắc lại chuyện này thêm lần nào nữa."
Anh đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng lướt qua Phong Hào lần cuối trước khi quay người bước lên lầu. Phong Hào vẫn ngồi đó, trái tim như bị bóp nghẹt, ánh mắt dán chặt vào khoảng không trống rỗng.
Những từ ngữ anh nói vang vọng trong tâm trí cậu, khiến cậu không thể phân định nổi đâu là thật, đâu là ảo. Cậu cảm thấy mình như một con rối bị giật dây, không còn quyền kiểm soát số phận của chính mình.
'' Nguyễn Thái Sơn! Anh đứng lại cho tôi.''
Nghe giọng nói run rẩy nhưng đầy quyết tâm của Phong Hào, Thái Sơn dừng bước giữa cầu thang, đầu hơi nghiêng như đang cân nhắc. Anh từ từ quay lại, ánh mắt lạnh lẽo đối diện với cậu.
"Phong Hào, cậu vừa nói gì?" Giọng anh trầm thấp nhưng đầy sức nặng, từng chữ như muốn bóp nghẹt bầu không khí giữa hai người.
Cậu đứng dậy, dù đôi chân vẫn còn run rẩy nhưng ánh mắt kiên định không hề dao động. "Tôi nói, nếu anh muốn thì cứ điên một mình đi. Tôi sẽ không hợp tác với anh hay bất kỳ ai trong công ty của anh nữa."
Thái Sơn nhếch mép cười, nhưng trong nụ cười ấy không hề có chút ấm áp. "Cậu nghĩ cậu có quyền từ chối sao? Cậu đang mang cái tên mà chính tôi đã giúp xây dựng. Nếu không có tôi, cậu nghĩ mình có thể tồn tại được bao lâu trong giới này?"
Phong Hào hít sâu, giữ cho giọng mình không vỡ vụn. "Anh nói đúng, tôi nợ anh rất nhiều. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh có quyền ép tôi làm những điều tôi không muốn. Nếu anh cảm thấy tôi chỉ là một quân cờ trong tay anh, thì từ giờ tôi xin phép bước ra khỏi ván cờ này. Với lại anh đừng quên những năm qua anh cũng đứng sau tất cả, chỉ vì muốn dìm tôi xuống."
Thái Sơn bước chậm rãi xuống cầu thang, mỗi bước chân như đè nặng lên không khí giữa hai người. "Bước ra?" Anh cười nhạt, ánh mắt sắc như lưỡi dao. "Cậu nghĩ chỉ cần nói một câu là có thể thoát khỏi tôi sao? Cậu quá ngây thơ rồi, Phong Hào."
Cậu nắm chặt tay, cố gắng giữ vững lập trường của mình. "Anh có thể lấy đi tất cả, nhưng anh không thể lấy đi lòng tự trọng của tôi. Nếu đây là cách anh muốn trả thù tôi, thì cứ làm đi. Nhưng đừng mong tôi sẽ thỏa hiệp."
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, chỉ còn tiếng mưa lách tách ngoài khung cửa. Thái Sơn nhìn cậu một lúc lâu, rồi bất chợt cười khẩy. "Được thôi, Phong Hào. Cậu muốn chơi trò cứng đầu? Tôi sẽ xem cậu trụ được bao lâu."
Anh quay lưng bước đi, lần này không hề ngoảnh lại. Phong Hào đứng đó, đôi vai run lên vì căng thẳng và tổn thương. Nhưng trong lòng cậu, một tia sáng nhỏ nhoi của sự tự do vừa lóe lên, dù nó đi kèm với cái giá không hề nhỏ.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng Thái Sơn, căn nhà chìm vào sự tĩnh lặng đến nghẹt thở. Phong Hào đứng bất động trong giây lát, ánh mắt dõi theo bóng lưng anh đã khuất, rồi đôi chân không còn chống đỡ nổi cơ thể mệt mỏi. Cậu từ từ ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo, hai tay vòng lấy đầu gối, và những giọt nước mắt không thể kìm nén được nữa bắt đầu tuôn rơi.
Cậu khóc, nhưng không phải vì sợ hãi hay yếu đuối. Những giọt nước mắt ấy là sự bộc phát của tất cả những áp lực mà cậu đã gánh chịu quá lâu. Từng tiếng nấc vang lên trong không gian trống vắng, như vỡ òa mọi nỗi đau mà cậu giấu kín.
Cậu khóc vì tình yêu của mình, một tình yêu cậu từng nghĩ là trọn vẹn, nhưng hóa ra lại là sai lầm. Sai lầm khi đặt niềm tin vào một người mà giờ đây chỉ còn là những tổn thương chồng chất. Sai lầm khi cậu đã hy sinh tất cả, để rồi nhận lại chỉ là sự chối bỏ và những lời lẽ cay nghiệt.
Nhưng sâu trong những giọt nước mắt ấy, cậu cảm nhận được một sự nhẹ nhõm, dù mong manh. Tự do, một điều mà cậu từng nghĩ không bao giờ đạt được, giờ đây, dường như đang dần hiện hữu. Đó là cái giá cậu phải trả bằng nỗi đau, bằng sự mất mát.
Cơn mưa ngoài trời vẫn chưa dứt, từng giọt rơi nặng nề như nhấn chìm cả không gian trong nỗi buồn khó tả. Phong Hào cúi đầu, đôi vai run rẩy, nhưng trái tim cậu thì kiên định hơn bao giờ hết. Tình yêu của cậu có thể đã đặt sai chỗ, nhưng lòng tự trọng và khát khao tự do của cậu thì không.
Trong màn đêm lạnh lẽo ấy, dù nước mắt vẫn lăn dài trên gò má, một ngọn lửa nhỏ trong lòng cậu đã được thắp lên. Đó là quyết tâm tìm lại chính mình, sống vì mình, và không để bất kỳ ai có thể điều khiển cuộc đời cậu nữa.
Ngày hôm sau, không khí trong văn phòng công ty của Thái Sơn vô cùng náo nhiệt, mọi người tất bật chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị cho buổi họp báo. Nhân viên phụ trách truyền thông kiểm tra từng tài liệu, máy quay đã được dựng lên, và những chiếc micro được gắn logo của các hãng tin lớn đã sẵn sàng ghi lại mọi diễn biến.
Trong phòng họp kín, Thái Sơn ngồi dựa lưng vào ghế, chân vắt chéo, ánh mắt sắc lạnh nhưng thoáng nét thờ ơ. Trước mặt anh là quản lý, người vẫn đang cố gắng thuyết phục lần cuối.
"Thái Sơn," người quản lý lên tiếng, giọng vừa căng thẳng vừa nghiêm túc. "Tôi hỏi thật, cậu làm tất cả chuyện này là vì cái gì? Dùng một cuộc hôn nhân giả để thu hút truyền thông? Cậu nghĩ khán giả sẽ tin à? Không phải mọi chuyện sẽ lộ ra sớm thôi sao?"
Thái Sơn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đầy khinh bạc nhìn người đối diện. Một nụ cười nhếch mép hiện lên trên khuôn mặt anh. "Tin hay không, cái đó đâu phải việc của chúng ta. Bọn nhà báo đâu cần quan tâm tới đúng sai, họ chỉ tranh nhau giật tít. Còn khán giả à? Họ thích ăn gì thì mình cho họ ăn đó."
Quản lý cau mày, có chút khó chịu với sự thản nhiên của Thái Sơn. "Nhưng nếu mọi thứ đổ vỡ, cậu nghĩ mình sẽ giải quyết thế nào? Thương hiệu của cậu, sự nghiệp của cậu..."
Thái Sơn giơ tay lên, ra hiệu ngừng lại. "Đủ rồi. Anh lo làm đúng phần việc của mình đi. Mọi thứ tôi đã tính cả rồi."
Không khí trong phòng như đóng băng. Người quản lý đành im lặng, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự bất an. Thái Sơn nhấc ly cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm, đôi mắt hướng ra cửa sổ, nơi cơn mưa đêm qua vẫn còn để lại những vệt ẩm ướt trên đường phố.
"Dù sao thì, chỉ cần chúng ta ra thông báo, mọi chuyện sẽ tự đi vào quỹ đạo của nó," anh nói, giọng đều đều nhưng ẩn chứa một sự lạnh lùng khó tả. "Cậu ta cũng chẳng có lựa chọn nào khác."
Người quản lý khẽ thở dài, ánh mắt lộ vẻ chua xót, nhưng ông hiểu rằng, Thái Sơn là kiểu người khi đã quyết định điều gì, không ai có thể thay đổi được.
Thúy Vy bước vào nhà, ánh mắt đầu tiên hướng về Phong Hào đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế xích đu ngoài vườn. Cảnh tượng đó khiến lòng cô lạnh giá, vườn hoa vốn tươi đẹp giờ đây tan hoang, như phản chiếu những nỗi đau âm ỉ trong lòng cậu. Cô cảm nhận được sự im lặng nặng nề, như một làn sóng đen đang nuốt chửng mọi hy vọng.
Cô bước đến bên cậu, ngồi xuống và khẽ vỗ lên bờ vai gầy gò. Những lời cô nói nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng:
'' Phong Hào, nếu không ổn thì cứ khóc đi được không?''
Cậu vẫn không đáp lại, đôi mắt trống rỗng, dường như không còn nhìn thấy thế giới xung quanh. Phong Hào đang sống trong một không gian mà ngay cả Thúy Vy cũng không thể với tới. Cô biết cậu đang chịu đựng một cơn bão cảm xúc quá lớn, và đôi khi, không có lời nói nào có thể làm vơi đi sự đau đớn ấy. Cô chỉ biết ngồi bên cạnh, cho dù chỉ là một sự hiện diện nhỏ bé, để cậu không phải đối diện với những cơn sóng ấy một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro