Không Sao Cả
Một ngày quay hình cuối cùng cũng đã kết thúc, cảm giác nhẹ nhõm và thoải mái tinh thần này thật tuyệt vời!
" Ê mày hay tin gì chưa? '' Vy vừa hào hứng vừa vỗ vai cậu
'' Tin gì? '' Cậu ngạc nhiên và tò mò nhìn về phía cô
'' Bên ban tổ chức, thấy mấy anh trai quay cực quá, nên họ lên kế hoạch đi biển á. ''
'' Ghê vậy luôn á hả? ''
Lúc này, Thành An bước đến, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười tủm tỉm, đôi mắt sáng lấp lánh chút tinh nghịch pha lẫn dịu dàng. Ánh mắt của Thành An dừng lại nơi cậu, như có điều gì muốn nói nhưng lại giấu kín trong nụ cười ấy. Nhìn nụ cười của Thành An, lòng cậu cũng trở nên nhẹ nhàng và ấm áp hơn, dường như mọi mệt mỏi tan biến trước sự hiện diện ấm áp và gần gũi ấy.
'' Đây sẽ là cơ hội hoàn hảo để thư giãn và tận hưởng, nhất là sau những ngày làm việc chăm chỉ. Hy vọng anh Hào có một chuyến đi thật đáng nhớ và nhiều niềm vui! '' Thành An nói.
'' An cũng vậy nha! '' Cậu mỉm cười nói.
'' Tất nhiên rồi, em là em chơi vui lắm nha, em với thằng Hiếu quậy đỉnh nóc kịch trần luôn cho anh coi '' An cười chớp chớp đôi mắt xinh đẹp trả lời.
Từ phía xa, Quang Hùng tiến lại gần, từng bước chậm rãi nhưng đầy chắc chắn. Đến gần, anh bất ngờ vòng tay ôm lấy Thành An từ phía sau, đôi cánh tay siết chặt trong sự ân cần và thân thuộc. Thành An hơi khựng lại, ngạc nhiên nhưng rồi khẽ mỉm cười, để mình chìm vào vòng ôm ấy. Cả hai đứng giữa khung cảnh rộng lớn, như thể chỉ còn lại họ trong không gian ấy, một khoảnh khắc yên bình và ấm áp, chẳng cần lời nào cũng đủ để hiểu lòng nhau.
'' Đang nói gì mà cười híp mắt thế kia? '' Quang Hùng vừa mỉm cười vừa hỏi.
'' Thì đang nói vụ đi biển vào ngày mai nè '' Thành An đáp
Bé Kiều bước đến, đôi mắt thoáng ngạc nhiên khi bắt gặp cảnh Quang Hùng và Thành An đang ôm nhau thân mật. Ánh mắt ả thoáng chút tò mò, rồi nhanh chóng nhoẻn một nụ cười tinh nghịch. Như không muốn bị bỏ lại trong bầu không khí đầy tình cảm ấy, bé Kiều lập tức quay sang Đăng Dương, nũng nịu tựa nhẹ vào anh, đôi mắt long lanh đầy duyên dáng. Bằng giọng ngọt ngào, ả bắt đầu nũng nịu, vừa như đùa giỡn, vừa như muốn kéo sự chú ý của Đăng Dương về phía mình. Cả khung cảnh bỗng trở nên sinh động, đầy ắp tiếng cười và nét duyên dáng tự nhiên của những người bạn thân thiết.
'' Dương! Bé cũng muốn được ôm '' Kiều nói.
Đăng Dương thoáng chút ngại ngùng trước sự nũng nịu bất ngờ của bé Kiều, nhưng rồi anh cũng mỉm cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy ả. Tay anh khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại, như một cử chỉ tự nhiên đầy dịu dàng. Đôi mắt Đăng Dương ánh lên vẻ ấm áp, còn bé Kiều thì nghiêng đầu tựa vào vai anh, nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt. Bên cạnh họ, khung cảnh dường như trở nên ấm áp hơn, sự thân mật và yêu thương lan tỏa trong không khí, gắn kết mọi người trong giây phút thật bình yên.
Cậu khẽ quay sang nhìn Thúy Vy, ánh mắt trao nhau một chút đồng cảm hài hước. Giữa không gian tràn ngập không khí ngọt ngào của hai cặp đôi đang tình tứ, cậu và cô trợ lý Thúy Vy lại đứng đó, lặng lẽ như hai kẻ "độc thân vui tính." Cậu mỉm cười, vẻ mặt nửa đùa nửa thật, như thể ngầm bảo: *"Không sao đâu, hai ta vẫn còn có nhau mà!"* Thúy Vy bật cười khúc khích, đôi mắt ánh lên chút bông đùa. Dù có chút "chỏng chơ" giữa không gian này, họ vẫn tạo nên một khoảnh khắc vui vẻ và thoải mái giữa những người bạn.
Minh Hiếu và Anh Tú bước đến, khẽ đưa mắt nhìn nhau, rồi cả hai bất giác phì cười khi thấy cảnh tượng tình tứ của các cặp đôi trước mặt. Không kiềm được sự tinh nghịch, Minh Hiếu tiến tới, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát nắm lấy tay Thành An, kéo anh ra khỏi vòng tay của Quang Hùng.
Thành An có chút ngỡ ngàng, còn Quang Hùng thì bất chợt ngạc nhiên, ánh mắt pha chút ngạc nhiên lẫn bối rối. Minh Hiếu cười tủm tỉm, như muốn phá tan bầu không khí lãng mạn ngọt ngào để trêu chọc mọi người. Cả nhóm bật cười vui vẻ, khoảnh khắc bất ngờ ấy bỗng khiến không khí trở nên rộn ràng hơn, mọi người thoải mái đùa giỡn trong tình bạn thân thiết và tràn đầy tiếng cười.
'' Anh mượn nội tâm của em hơi lâu rồi nhá, trả đây đồ cho mượn là phải trả, chứ không có xấu tính mà giữ làm của luôn nhá '' Minh hiếu tinh nghịch nói...
Thành An mỉm cười, khẽ đánh vào vai Minh Hiếu, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch. Giọng nói của cậu vừa đùa cợt vừa đầy vẻ "gợi đòn":
" Cái tội phá đám, muốn một mình chịu trận à? Hay thái tử Trần đang ghen hỏ? "
Minh Hiếu cười phá lên, không chút nao núng trước ánh nhìn "khiêu chiến" của Thành An. Không khí trở nên rộn rã, cả nhóm trêu chọc nhau không ngớt, như thể mọi mệt mỏi và căng thẳng tan biến hết, chỉ còn lại những tiếng cười giòn tan và niềm vui lan tỏa giữa những người bạn thân.
Anh Tú nhìn thấy Minh Hiếu đang đùa nghịch với Thành An thì cũng không chịu thua, quay sang bé Kiều, cười đầy vẻ tinh nghịch rồi cọ nhẹ vào vai ả, giọng nửa đùa nửa chọc ghẹo:
" Sao, cặp đôi nhà mình không lãng mạn thế à? "
Cả nhóm cười ồ lên, bé Kiều thoáng đỏ mặt nhưng vẫn nhoẻn cười lém lỉnh, không quên đẩy nhẹ vai Anh Tú như đáp trả. Không khí quanh họ càng thêm vui vẻ và thoải mái, với những tiếng cười đùa không ngớt và những lời trêu chọc thân thiết, gắn kết mọi người trong những khoảnh khắc đáng nhớ.
Cả đám đang cười nghiêng ngả, không khí rộn ràng và vui vẻ, nhưng bất chợt, cậu cảm nhận được một ánh mắt sắc nhọn đổ dồn về phía mình. Cảm giác như một làn sóng lạnh lẽo lướt qua người, khiến nụ cười trên môi cậu bỗng dưng lắng lại. Thái Sơn đứng ở một góc, ánh mắt của anh như xuyên thấu, lạnh lùng và đầy nghi vấn, cứ nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu không khỏi cảm thấy bất an. Dù không nói gì, nhưng cái nhìn ấy rõ ràng mang theo một sự đánh giá, một sự khó chịu mà cậu không thể làm ngơ. Cả đám vẫn chưa nhận ra, nhưng trong khoảnh khắc đó, sự thoải mái của cậu bỗng nhiên bị đứt quãng.
Thái Sơn bước đến, bước đi mạnh mẽ và không chút do dự. Anh nắm lấy tay cậu, siết chặt trong lòng bàn tay đầy quyết đoán, kéo cậu đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Cả đám im lặng, ánh mắt dõi theo, nhưng không ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu không kịp phản ứng, chỉ biết đi theo Thái Sơn, cảm nhận được sức mạnh và sự lạnh lùng trong cử chỉ của anh. Cảm giác bối rối lẫn khó chịu bao trùm, như thể cả thế giới xung quanh bỗng chốc im lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân vội vã và sự căng thẳng trong không gian.
Theo phản xạ, Thúy Vy nhanh chóng đứng dậy, vội vã nắm lấy tay cậu, không để Thái Sơn kéo đi. Ánh mắt cô đầy lo lắng, muốn giữ lại cậu, như thể cảm nhận được sự căng thẳng và khó hiểu trong tình huống này. Nhưng Thái Sơn, không kiềm chế được sự tức giận, quát lên, giọng anh lạnh lùng và đầy quyền lực:
" Buông tay ra! "
Cả không gian bỗng chốc trở nên im lặng, chỉ còn lại âm thanh căng thẳng của lời quát. Thúy Vy nhìn Thái Sơn, không muốn buông tay, nhưng cũng biết rằng anh ta không phải là người dễ bị thuyết phục. Ánh mắt Thái Sơn đầy giận dữ, như thể một trận bão đang sắp sửa nổi lên. Cả nhóm đứng yên, không ai dám lên tiếng, chỉ còn lại sự căng thẳng bao trùm.
Cảm nhận được sự căng thẳng sắp vượt qua giới hạn, cậu nhẹ nhàng quay sang Thúy Vy, đôi mắt đầy sự bình tĩnh và kiên định, khẽ nói:
" Vy, tao không sao đâu, buông tay ra đi."
Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán, như một lời chấn an để cô không phải lo lắng. Thúy Vy nhìn cậu một lúc, ánh mắt còn đầy lo âu, nhưng cuối cùng cô cũng thả tay ra, dù trong lòng không khỏi bồn chồn. Cậu mỉm cười với cô, một nụ cười nhẹ nhàng để trấn an, rồi quay lại nhìn Thái Sơn. Mọi thứ vẫn căng thẳng, nhưng cậu biết, lúc này, sự bình tĩnh của mình sẽ giúp giữ vững tình thế.
Rồi rồi sắp drama rồi sao??????
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro