Không Yên Tâm


Tin đồn lại một lần nữa khuấy đảo mạng xã hội. Lần này, không chỉ là những lời bàn tán vô căn cứ mà còn có hình ảnh cho thấy cậu và Thái Sơn xuất hiện cùng nhau quá nhiều lần, dẫn đến suy đoán rằng họ đang sống chung. Tin tức lan nhanh đến mức mẹ của cậu cũng không thể làm ngơ.

Buổi chiều hôm đó, bà bất ngờ đến nhà. Khi cánh cửa vừa mở, ánh mắt bà ngay lập tức nhìn thấy Thái Sơn đứng trước mặt. Bà khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng:

"Phong Hào đâu rồi?"

Thái Sơn, với một phong thái điềm tĩnh như thường lệ, nhích người sang một bên, để bà bước vào. "Cậu ấy đang trong phòng, tôi sẽ gọi."

Bà gật đầu, nhưng ánh mắt đầy dò xét lướt qua không gian trong căn nhà. Mọi thứ toát lên vẻ hiện đại, sang trọng, nhưng điều khiến bà chú ý nhất là dấu vết rõ ràng của sự hiện diện của con trai mình ở đây.

Phong Hào từ phòng bước ra, ánh mắt bối rối khi nhìn thấy mẹ mình. "Mẹ? Sao mẹ lại ở đây?"

Bà nhìn cậu, ánh mắt pha trộn giữa sự lo lắng và thất vọng. "Mẹ có nghe tin đồn... nhưng mẹ không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Con có gì muốn giải thích không?"

Cậu cắn chặt môi, ánh mắt lảng tránh. "Mẹ... không như những gì mẹ nghĩ đâu. Đây chỉ là một thỏa thuận công việc."

Thái Sơn bước tới, nở một nụ cười lịch sự nhưng không quá thân thiện. "Dì à, chuyện này không như trên mạng nói. Con và Hào chỉ đang hợp tác trong một dự án lớn, để tránh gây thêm hiểu lầm, bọn con chọn cách sống chung để tiện làm việc."

Bà nhìn Thái Sơn, ánh mắt không giấu được sự nghi ngại. "Cậu Thái Sơn, dù là lý do gì đi nữa, cậu cũng biết Hào là người thế nào. Nó nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng nó không phải đang chịu bất kỳ áp lực nào từ phía cậu."

Thái Sơn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đáp lại. "Con hiểu ý dì. Con hứa sẽ không để Hào chịu bất kỳ tổn thương nào."

Sau một hồi im lặng, bà quay sang Phong Hào, kéo cậu ngồi xuống ghế. "Phong Hào, con nói thật đi. Con đang cảm thấy thế nào? Con có đang ép mình làm những điều con không muốn không?"

Cậu cúi mặt, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy chắc chắn: "Mẹ yên tâm, con ổn. Mọi chuyện con tự nguyện, không ai ép con cả."

Bà thở dài, nhìn cậu thật lâu. "Được rồi, mẹ tạm tin con. Nhưng mẹ vẫn muốn ở lại đây một thời gian, để hiểu rõ hơn mọi chuyện."

Cả Thái Sơn và Phong Hào đều không ngờ bà lại đưa ra yêu cầu này. Không khí trong phòng như ngưng đọng lại, chỉ còn ánh nhìn đối diện nhau giữa ba người, mỗi người đều mang những tâm tư khó nói thành lời. 

Trưa nay, Phong Hào và Thái Sơn được mời tham dự một sự kiện lớn do nhà đài tổ chức. Đây là một dịp trọng đại, quy tụ nhiều nghệ sĩ nổi tiếng và thu hút sự chú ý của giới truyền thông. Vì thế, cả hai phải rời khỏi nhà từ rất sớm để chuẩn bị.

Phong Hào ngồi trên xe, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng ban mai len lỏi qua tán cây, nhảy múa trên khuôn mặt cậu. Nhưng thay vì mang lại sự tươi mới, nó lại khiến cậu cảm thấy nặng nề. Tâm trạng cậu trĩu xuống khi nghĩ đến những ánh đèn flash, những câu hỏi dồn dập từ phóng viên, và cả áp lực phải giữ vai diễn hoàn hảo bên cạnh Thái Sơn.

"Chút nữa, nhớ giữ biểu cảm tự nhiên," Thái Sơn lên tiếng, phá tan không khí yên lặng trong xe. Anh chỉnh lại cổ tay áo, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào. "Cậu đừng để họ bắt được sơ hở."

Phong Hào quay lại, đôi mắt hơi dao động nhưng nhanh chóng che giấu bằng một nụ cười gượng gạo. "Tôi biết rồi."

Đến nơi, sự kiện đã nhộn nhịp từ sớm. Thảm đỏ trải dài trước mắt, ánh đèn flash liên tục lóe sáng, và những tiếng hò reo của người hâm mộ vang vọng khắp không gian. Thái Sơn bước xuống xe đầu tiên, chỉnh lại cà vạt rồi đưa tay về phía Phong Hào.

Cậu thoáng do dự, nhưng vẫn đặt tay lên tay anh, bước xuống xe trong ánh mắt chăm chú của hàng loạt ống kính. "Cười lên," Thái Sơn nhắc nhở, giọng nói vừa đủ để cậu nghe thấy.

Phong Hào gượng gạo nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự mệt mỏi không thể che giấu. Hai người bước lên thảm đỏ, mọi ánh nhìn như đổ dồn về phía họ. Những lời bàn tán vang lên khắp nơi:

"Nhìn họ thân thiết thật đấy!"
"Không biết có thật sự là một cặp không nhỉ?"

Bước vào hội trường, Phong Hào cảm nhận được áp lực đè nặng lên vai. Mỗi ánh nhìn, mỗi lời thì thầm đều khiến cậu khó chịu. Nhưng cậu biết, đây là thế giới của Thái Sơn, và giờ đây, nó cũng là của cậu, dù cậu chưa bao giờ mong muốn.

Trên đường về sau sự kiện, không khí trong xe im ắng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ đều đều và những âm thanh nhè nhẹ từ bên ngoài. Phong Hào ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt thẫn thờ nhìn qua cửa sổ, để mặc những ánh đèn đường lướt qua như dòng chảy bất tận.

Thái Sơn ngồi bên cạnh, cầm điện thoại lướt qua vài email công việc, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc. Sự im lặng kéo dài giữa hai người, tạo nên một bầu không khí nặng nề khó tả.

Khi xe dừng lại ở một ngã tư, ánh đèn đỏ chiếu lên khuôn mặt Phong Hào, làm nổi bật sự mệt mỏi trong đôi mắt cậu. Bất chợt, cậu lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh:

"Xin lỗi anh..." Cậu nói khẽ, giọng nhỏ đến mức như sợ làm phiền không gian.

Thái Sơn ngước lên khỏi màn hình điện thoại, liếc nhìn cậu nhưng không đáp lời.

"Vì chuyện mẹ tôi đến nhà hôm nay," Phong Hào tiếp tục, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ. "Tôi không nghĩ bà sẽ đột ngột đến như vậy. Chắc đã làm phiền anh..."

Thái Sơn tựa người ra sau, khoanh tay lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu. "Cậu nghĩ việc đó thực sự ảnh hưởng đến tôi sao?"

Câu trả lời của anh khiến Phong Hào hơi khựng lại. Cậu quay sang nhìn Thái Sơn, cố tìm kiếm chút cảm xúc nào đó trong lời nói của anh, nhưng chỉ nhận lại vẻ mặt lạnh nhạt thường thấy.

"Không," Phong Hào thở dài, giọng điệu có chút bất lực. "Tôi chỉ nghĩ rằng mọi thứ đã đủ rắc rối rồi. Tôi không muốn kéo thêm bất kỳ ai vào chuyện này, đặc biệt là anh."

Thái Sơn cười nhạt, ánh mắt không mấy để tâm. "Chuyện này vốn đã là một trò chơi, Phong Hào. Cậu nghĩ cậu có thể kiểm soát được mọi thứ sao?"

Xe tiếp tục lăn bánh, để lại một không khí trầm mặc giữa hai người. Phong Hào không đáp, chỉ cúi đầu nhìn vào bàn tay mình. Trong lòng cậu, một nỗi lo lắng mơ hồ cứ không ngừng lớn dần, như thể tất cả những gì cậu đang cố gắng giữ gìn đều có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Vừa bước vào nhà, cả hai đã cảm nhận được mùi thơm phức lan tỏa khắp không gian. Là hương vị của những món ăn quen thuộc mà Phong Hào từng yêu thích, gợi lên cảm giác vừa ấm áp vừa đầy hoài niệm.

Bà đứng trong bếp, niềm nở ra đón:
"Về rồi hả con? Mau lại đây! Mẹ nấu vài món con thích, lâu rồi mẹ không có dịp tự tay làm cho con."

Phong Hào ngạc nhiên nhìn bàn ăn. Trên đó là vô số món ăn, từ đơn giản đến cầu kỳ, tất cả đều là những món cậu từng mê mẩn khi còn nhỏ. Dường như bà đã dành rất nhiều tâm huyết để chuẩn bị bữa ăn này.

"Thôi, đứng đó làm gì? Lại ăn đi!" Bà kéo tay cậu đầy hứng khởi.

Phong Hào cười gượng, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Anh bước vào sau cậu, quan sát một lượt khung cảnh trước mắt. Dường như anh không quen với sự thân mật và ấm áp gia đình như thế này. Anh đứng yên một lúc, đôi mày hơi nhíu lại.

"Cứ ăn đi, tôi lên phòng trước," Thái Sơn nói, giọng đều đều, ánh mắt không dao động.

Bà hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn anh:
"Ủa, không ăn sao? Dì cũng làm mấy món hợp khẩu vị với con mà."

"Con không đói, dì và cậu ấy cứ ăn," Thái Sơn đáp ngắn gọn, rồi quay lưng bước đi, để lại một không gian có chút ngượng ngập phía sau.

Phong Hào nhìn theo bóng anh, trong lòng thoáng chút áy náy nhưng không biết phải nói gì. Bà nhẹ nhàng vỗ vai cậu:
"Đừng để ý, chắc nó mệt thôi. Ăn đi, con."

Phong Hào gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng lòng cậu vẫn không khỏi nặng trĩu. Cậu tự hỏi liệu bữa cơm này có thật sự làm dịu đi những căng thẳng đang đè nặng trong cuộc sống của mình hay chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi giữa những sóng gió sắp đến.

Ăn xong, Phong Hào chậm rãi bước về phòng, lòng vẫn nặng trĩu. Cậu bước vào phòng tắm, để dòng nước ấm xoa dịu cơ thể mệt mỏi sau một ngày dài. Hơi nước bốc lên mờ ảo, nhưng chẳng thể làm tan đi những cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

Tắm xong, cậu khoác lên mình bộ đồ thoải mái rồi bước ra ban công. Đêm nay trời không sao, màn đêm trải dài như tấm vải đen dệt kín, chỉ lấp lánh vài ánh đèn từ xa. Không khí tĩnh lặng đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc luồn qua các tán cây, mang theo hơi lạnh phả vào gò má cậu.

Phong Hào đứng dựa vào lan can, ngước nhìn khoảng không vô tận trước mặt. Ánh mắt cậu thẫn thờ, chất chứa sự buồn bã và cạn kiệt. Đôi môi cậu khẽ mím lại, nhưng một nỗi đau nào đó vẫn lộ rõ qua ánh mắt sâu thẳm.

Cậu nghĩ đến mẹ, nghĩ đến Thái Sơn, nghĩ đến những lời đồn đoán và cả áp lực vô hình đang đè nặng trên vai. Tất cả dường như đang kéo cậu xuống một vực thẳm không lối thoát.

"Liệu con đường này có đúng không?" cậu lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào gió đêm.

Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dài của cậu hòa lẫn với bóng tối. Đôi tay cậu nắm chặt lan can như để giữ mình khỏi gục ngã. Nhưng sâu trong lòng, cậu biết, sự yếu đuối này chỉ có thể tồn tại ở đây, trong khoảnh khắc này. Sáng mai, cậu lại phải đối diện với ánh đèn sân khấu, với những nụ cười giả tạo và những lời bàn tán không hồi kết.

Gió đêm khẽ lùa qua tóc, nhưng chẳng làm dịu đi cơn bão lòng của cậu. Trong khoảnh khắc ấy, Phong Hào chỉ muốn biến mất, chìm vào bóng tối vô tận trước mắt, nơi không còn ai có thể làm tổn thương cậu nữa.

Sáng hôm đó, căn nhà dậy sớm hơn thường lệ. Phong Hào đứng trước cửa, nhìn mẹ mình chuẩn bị hành lý. Bà nhẹ nhàng xếp từng món đồ vào vali, ánh mắt thoáng buồn nhưng không lộ rõ.

Khi chiếc taxi đỗ trước cổng, bà quay sang nhìn cậu. "Mẹ phải về lại Hà Nội, ở đây lâu quá cũng không tiện. Nhưng con phải nhớ giữ sức khỏe, đừng để bản thân mệt mỏi quá."

Phong Hào gật đầu, cố nặn ra một nụ cười để mẹ an lòng. "Con biết rồi, mẹ yên tâm."

Bà tiến đến gần cậu, đặt tay lên vai cậu, giọng nhỏ nhẹ nhưng không giấu được sự lo lắng. "Mẹ không biết chuyện của con và Thái Sơn là thật hay chỉ vì công việc, nhưng bất kể thế nào, con cũng phải sống tốt. Nếu mệt mỏi quá, đừng cố gắng một mình. Còn có mẹ đây, nhớ không?"

Cậu khẽ cúi đầu, cảm giác ngọt ngào xen lẫn chua xót trào dâng trong lòng. "Con sẽ không sao đâu, mẹ đừng lo."

Bà nhìn sâu vào mắt cậu, như muốn tìm kiếm điều gì đó. Sau cùng, bà thở dài, vỗ nhẹ vào vai cậu lần cuối. "Thôi mẹ đi đây, chăm sóc bản thân tốt nhé."

Cậu tiễn mẹ đến tận cổng, nhìn chiếc taxi chở bà khuất dần. Đứng lặng hồi lâu, Phong Hào cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đôi chút nhưng cũng đầy trống trải. Những lời dặn dò của mẹ như một sự an ủi, nhưng cũng nhắc nhở cậu rằng, dù có khó khăn đến đâu, phía sau cậu vẫn có một người sẵn sàng làm chỗ dựa.

Cậu quay trở lại nhà, ánh mắt thoáng chút u sầu, nhưng bước chân đã nhẹ hơn. Trong thâm tâm, cậu thầm hứa với chính mình: "Con sẽ không để mẹ phải lo lắng thêm nữa."

Phong Hào vừa bước qua cửa, đôi mắt vẫn còn đọng chút u buồn sau khi tiễn mẹ, thì nghe giọng Nguyễn Thái Sơn cất lên từ phía phòng khách. Anh ngồi đó, trên tay cầm một xấp giấy tờ, ánh mắt lướt qua cậu.

"Tiễn mẹ xong rồi à?" Anh hỏi, giọng điệu không rõ là quan tâm hay chỉ muốn biết cho có.

Cậu khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Thái Sơn đặt xấp giấy xuống bàn, tay day nhẹ trán, ánh mắt sắc lạnh thoáng chút lo lắng. "Lịch trình tuần này đã được điều chỉnh. Hôm nay cậu nghỉ ngơi đi, nhưng sáng mai phải dậy sớm, chúng ta lên Đà Lạt để tham gia sự kiện từ thiện."

Phong Hào nghe vậy, chỉ gật đầu, giọng nhẹ bẫng. "Tôi biết rồi."

Thấy thái độ hờ hững của cậu, Thái Sơn nhíu mày, ánh mắt như muốn dò xét. "Đừng để mấy chuyện linh tinh ảnh hưởng đến tinh thần làm việc. Đà Lạt là dự án quan trọng, có rất nhiều nhà tài trợ lớn ở đó. Chúng ta không được sơ suất."

Cậu mệt mỏi ngồi xuống ghế, đôi mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ, như chẳng buồn để tâm đến lời anh vừa nói. "Tôi hiểu. Anh không cần nhắc nhiều đâu."

Thái Sơn im lặng một lúc, ánh mắt thoáng nét không hài lòng, nhưng cũng không nói thêm gì. Anh đứng dậy, nhặt xấp giấy tờ trên bàn, quay người bước đi, chỉ để lại một câu nói ngắn gọn: "Tôi nhắc để cậu không quên, chứ không phải vì tôi rảnh."

Cậu nhìn bóng lưng anh khuất dần, thở dài mệt mỏi. Ngày mai lại là một chặng đường dài, và cậu không biết liệu bản thân có đủ sức để bước tiếp hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro