Khuấy Đảo Mạng Xã Hội
Phong Hào ngồi trên chiếc ghế trong phòng làm việc, ánh nắng hắt qua cửa sổ làm sáng lên khuôn mặt vốn đã gầy gò của cậu. Cậu cầm chiếc điện thoại xem lịch trình tuần tới, cố giữ đầu óc tập trung vào công việc để lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bật mở, Thúy Vy lao vào, khuôn mặt tái mét.
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi khó chịu. "Chuyện gì mà vội vậy?"
Thúy Vy thở hổn hển, giọng lắp bắp, "Phong Hào... tao vừa nghe được từ quản lý... tối nay... bọn họ sẽ công khai... chuyện mày và Thái Sơn kết hôn!"
Những lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tâm trí cậu. Cậu buông điện thoại xuống, ánh mắt đăm đăm nhìn Thúy Vy, ban đầu là sự ngạc nhiên tột độ, nhưng ngay sau đó chuyển thành phẫn nộ.
"Thúy Vy, mày vừa nói cái gì?" Giọng cậu trầm thấp, nhưng rõ ràng từng chữ, như muốn chắc chắn rằng mình không nghe lầm.
Cô bạn gật đầu, giọng run rẩy, "Đúng vậy... tao nghe quản lý bên Thái Sơn nói, tối nay họ sẽ tổ chức họp báo, công khai chuyện hai người sắp kết hôn."
Phong Hào đứng bật dậy, chiếc ghế đẩy ra sau phát ra âm thanh chói tai. Hai bàn tay cậu siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt ánh lên sự tức giận mà Thúy Vy chưa từng thấy.
"Đủ rồi!" Cậu hét lên, giọng nói vang vọng khắp căn phòng. "Bọn họ nghĩ tôi là ai? Một con rối để tùy ý thao túng sao?"
Thúy Vy lo lắng bước tới, đặt tay lên vai cậu. "Phong Hào, bình tĩnh lại đi. Tao biết mày không muốn chuyện này, nhưng... bây giờ mày tính sao?"
Cậu hít một hơi thật sâu, nhưng ánh mắt vẫn bừng bừng lửa giận. "Nếu họ dám công khai mà không có sự đồng ý của tao, tao sẽ không để yên chuyện này. Thúy Vy, tao đã nhượng bộ quá nhiều lần, lần này thì không."
Cậu quay người đi về phía cửa, ánh mắt kiên định, từng bước chân nặng nề như đang chất chứa cả sự đau đớn và quyết tâm. "Tao sẽ gặp trực tiếp Thái Sơn. Nếu anh ta nghĩ tao sẽ đứng im chịu trận, thì anh ta nhầm rồi."
Thúy Vy chỉ biết lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cậu, trong lòng không khỏi lo lắng.
Phong Hào đẩy mạnh cánh cửa phòng làm việc của quản lý, khiến mọi người bên trong đều giật mình quay lại. Ánh mắt cậu sắc bén như muốn thiêu đốt, không ai dám cất lời ngăn cản.
Thái Sơn đang ngồi ung dung trên ghế, nhìn cậu với vẻ thờ ơ pha chút giễu cợt. Phong Hào không nói một lời, trực tiếp bước tới kéo tay anh đứng dậy, lôi thẳng về phía phòng chờ của nghệ sĩ.
Cửa phòng chờ đóng sầm lại sau lưng họ. Phong Hào buông tay Thái Sơn ra, ánh mắt cậu rực lửa, giọng nói bật lên trong cơn giận dữ:
"Tối qua tôi đã nói rõ với anh rồi, Thái Sơn! Anh không hiểu hay cố tình không hiểu?"
Thái Sơn cười khẩy, đôi mắt lạnh lùng đầy khinh miệt. Anh bước tới gần, ánh mắt áp đảo nhìn thẳng vào cậu. "Nếu cậu nghĩ lời nói của cậu có trọng lượng với tôi, thì cứ tiếp tục nói đi. Tôi thật sự tò mò xem cậu còn có thể lấy cái gì ra để ngăn cản tôi."
Phong Hào siết chặt nắm tay, giọng nói run lên vì tức giận. "Thái Sơn, tôi không phải là con rối để anh muốn làm gì thì làm! Anh đừng nghĩ chỉ vì quá khứ của chúng ta mà tôi sẽ nhẫn nhịn mãi!"
Thái Sơn phá lên cười, nhưng tiếng cười đó lạnh lẽo như băng. Anh tiến sát hơn, cúi đầu thì thầm:
"Phong Hào, để tôi nói rõ cho cậu biết một chuyện. Với loại người sống lỗi như cậu, có mặt trên thế gian này đã là điều hoang đường nhất rồi. Cậu nghĩ cậu có quyền lên tiếng đòi hỏi hay phản kháng trước tôi sao? Nực cười."
Những lời nói ấy như từng nhát dao đâm thẳng vào trái tim Phong Hào. Đôi mắt cậu trừng lớn, nhưng nhanh chóng lấp đầy bởi nỗi đau xen lẫn phẫn nộ. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi bàn tay đã siết chặt đến trắng bệch.
"Thái Sơn," giọng cậu khàn đặc, nhưng vẫn đầy kiên quyết. "Anh có thể khinh thường tôi, hận tôi, nhưng tôi không cho phép anh hủy hoại tôi thêm một lần nào nữa. Anh muốn tôi kết hôn với anh để làm trò cười cho thiên hạ sao? Đừng mơ."
Thái Sơn nhướn mày, nhìn cậu với vẻ thách thức. "Cậu nghĩ mình có lựa chọn sao?"
Con gió man mát của buổi chiều len lỏi qua khung cửa sổ phòng chờ, mang theo chút se lạnh khiến không gian trở nên ngột ngạt hơn. Thái Sơn đứng đó, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy sự áp đảo, không hề hay biết rằng từng lời mình vừa thốt ra sẽ trở thành điều khiến anh hối hận cả đời.
Phong Hào đứng im lặng trước mặt anh, đôi môi nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉa mai. Nhưng đằng sau nụ cười đó, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên đôi gò má gầy gò, tựa như những giọt mưa rơi trên phiến lá héo úa.
Cậu ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn lại đầy kiên định. Giọng cậu trầm thấp, nghẹn ngào nhưng chứa đầy quyết tuyệt:
"Thái Sơn, tôi thật sự hối hận... Hối hận vì đã yêu anh dại khờ đến như thế. Tôi ước gì... ước gì ngày đó tôi chỉ dừng lại ở việc biết tên anh. Giá như tôi không đi xa hơn, tôi đã không sai lầm như thế này."
Cậu cười khẽ, nhưng nụ cười ấy như một nhát dao vô hình cắm vào trái tim của người đối diện. Thái Sơn khựng lại trong giây lát, nhưng nhanh chóng quay mặt đi, cố giữ lấy vẻ bất cần.
Phong Hào bước tới một bước, giọng cậu bất ngờ vang lên dõng dạc, mang theo sự buông bỏ cuối cùng:
"Được thôi, nếu anh đã nói như vậy... Tôi sẽ trả lại tất cả cho anh. Anh muốn kết hôn? Muốn dày vò tôi, sỉ nhục tôi đến thế nào cũng được. Tôi không quan tâm nữa. Xem như đây là cách tôi trả hết những năm tháng đã qua cho anh."
Cậu quay lưng bước đi, từng bước nặng nề nhưng dứt khoát. Hình dáng mỏng manh của cậu như hòa vào con gió chiều, mang theo cả những đau thương và tiếc nuối.
Thái Sơn đứng chết lặng tại chỗ, đôi tay vô thức siết chặt thành quyền. Những lời nói ấy lặp lại trong đầu anh như một hồi chuông cảnh báo. Nhưng anh không làm gì cả, chỉ im lặng nhìn bóng dáng cậu khuất xa, trái tim thoáng chùng xuống bởi một cảm giác khó chịu mà anh chưa từng muốn thừa nhận.
Trên sân thượng, không gian trống trải như muốn nuốt chửng cả thế giới xung quanh. Gió thổi ào ạt, lạnh lẽo quấn lấy từng tế bào trên cơ thể cậu. Phong Hào ngồi thu mình vào một góc tường, đôi chân co sát, đầu gục xuống đầu gối, như thể muốn trốn tránh tất cả những ánh nhìn vô hình từ bầu trời xám xịt phía trên.
Đôi vai cậu run lên từng hồi, mỗi tiếng nấc bật ra từ lồng ngực như lưỡi dao cứa vào trái tim đã vỡ nát. Nước mắt không còn là những giọt, mà tuôn trào như dòng thác không ngừng nghỉ, nóng hổi chảy dài trên đôi gò má tái nhợt. Chúng hòa lẫn với cơn gió lạnh, rồi biến mất trong không trung như chính sự yếu đuối của cậu cũng bị cuốn trôi đi, không để lại gì ngoài nỗi đau âm ỉ.
Cậu siết chặt tay quanh đôi chân, móng tay cắm vào làn da mỏng manh của mình, như thể muốn dùng cơn đau thể xác để xoa dịu chút gì đó trong lòng. Nhưng cơn đau ấy chẳng thấm vào đâu so với sự tuyệt vọng đang dâng lên cuồn cuộn.
Hóa ra, đây chính là cảm giác của sự tổn thương sâu sắc nhất. Nó không chỉ ở trong lòng, mà còn len lỏi vào từng hơi thở, từng nhịp đập của con tim. Cậu cảm giác như mọi thứ bên trong mình đã vỡ vụn, những mảnh vỡ cứa vào nhau, tạo nên một nỗi đau dai dẳng mà không cách nào dừng lại được.
Đôi mắt đỏ hoe của cậu ngước nhìn bầu trời, cố gắng tìm kiếm chút ánh sáng le lói trong màn mưa sương mờ ảo. Nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là khoảng không trống rỗng, giống như chính tâm hồn cậu lúc này. Hình ảnh Thái Sơn với những lời nói tàn nhẫn vẫn vang vọng trong đầu, từng chữ từng chữ như con dao khắc sâu vào tâm trí.
"Nếu tôi có thể quay ngược thời gian..." Cậu khẽ thì thầm, giọng nghẹn ngào đứt quãng. Nhưng dù có ước bao nhiêu lần đi nữa, thời gian vẫn cứ trôi, còn cậu chỉ biết ôm lấy bản thân, khóc đến cạn kiệt cả sức lực, mặc cho nỗi đau và sự tuyệt vọng tiếp tục dày vò mình trong đêm đen cô độc.
Cơn bão lòng của Phong Hào đã tạnh, nhưng để lại một sự trống rỗng vô định trong tâm hồn cậu. Khi Thúy Vy tìm thấy cậu trên sân thượng, cậu không nói gì, chỉ im lặng đứng lên, ánh mắt vô hồn như người không còn sức sống, rồi lặng lẽ theo cô đi xuống.
Thúy Vy nhìn cậu qua gương trong phòng makeup, lòng thắt lại khi thấy khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt sưng đỏ và sự mệt mỏi hằn sâu trong từng nét mặt của cậu. Nhưng cô không nói gì, chỉ cố gắng trang điểm thật kỹ để che đi dấu vết của một đêm dài đau khổ. Cậu để mọi thứ diễn ra mà không chút phản kháng, không quan tâm lớp phấn sẽ che phủ được bao nhiêu nỗi đau của mình.
Buổi họp báo diễn ra trong ánh đèn flash chớp liên tục, không khí ngột ngạt bởi những câu hỏi và sự dõi theo của truyền thông. Phong Hào ngồi bên cạnh Thái Sơn, chiếc ghế sang trọng nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tay anh siết chặt eo cậu, cái nắm tay vừa mang tính chiếm hữu, vừa như một lời nhắc nhở cậu không được phép sai sót. Trước ống kính, Phong Hào vẫn giữ nụ cười hoàn hảo, nhưng là nụ cười công nghiệp, thiếu sức sống. Ánh mắt cậu chẳng hề có chút niềm vui hay háo hức của một người chuẩn bị kết hôn.
Khi các phóng viên hỏi về quyết định kết hôn, cậu mỉm cười đáp lời:
"Chúng tôi muốn chia sẻ hạnh phúc của mình với tất cả mọi người."
Giọng nói cậu đều đều, từng từ từng chữ rõ ràng nhưng không chút cảm xúc. Đôi mắt cậu liếc nhìn Thái Sơn một thoáng, nhưng ánh mắt ấy không còn sự ngưỡng mộ hay tình yêu như trước, chỉ còn sự chấp nhận và nhẫn nhịn.
Thái Sơn, ngược lại, trông đầy tự tin. Anh nói với giọng hào hứng:
"Tôi nghĩ rằng thời điểm này là hoàn hảo để chúng tôi tiến thêm một bước. Phong Hào là một người rất đặc biệt đối với tôi."
Những câu trả lời trơn tru và hợp mạch khiến các phóng viên không ngừng đặt câu hỏi. Nhưng chỉ có Phong Hào hiểu rõ, đằng sau những lời hoa mỹ ấy, sự thật là một sự ép buộc và dối trá. Và trong khoảnh khắc đó, cậu tự hỏi, rốt cuộc bản thân đã đánh mất những gì để trở thành một con rối hoàn hảo như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro