Mơ Về Chuyện Quá Khứ
Ngày hôm nay thật sự kiệt quệ với cậu. Từng bước chân về đến nhà như nặng hơn bình thường, mỗi cử động đều nhắc nhở cậu về cơ thể mệt mỏi và tâm trí rối bời. Cánh cửa vừa đóng lại, căn phòng im lặng như nuốt trọn những tiếng thở dài. Không bật đèn, cậu mò mẫm trong bóng tối quen thuộc, cảm giác từng ngón tay chạm vào mọi góc cạnh thân thuộc, nhưng lòng lại thấy xa lạ đến lạ kỳ.
Cậu chẳng buồn cởi áo khoác, chỉ quăng chiếc cặp sang một bên rồi thả mình xuống giường. Tấm ga giường mát lạnh áp lên làn da mỏi nhừ, nhưng chẳng mang lại chút dễ chịu nào. Cậu nằm đó, mắt nhìn lên trần nhà, đầu óc như một cuộn băng tua nhanh những hình ảnh, những giọng nói, những ánh mắt mà cậu phải đối mặt suốt cả ngày dài.
"Mình làm thế này... có đúng không?" Cậu lẩm bẩm, đôi mắt nhắm nghiền như muốn trốn khỏi thực tại. Những áp lực từ công việc, từ anh, từ chính cuộc sống của cậu cứ như sợi dây trói chặt, siết lấy từng hơi thở.
Cậu kéo tấm chăn lên, quấn quanh cơ thể, như tìm kiếm một chút an ủi từ sự ấm áp đơn giản ấy. Chỉ cần một giấc ngủ thật sâu, cậu tự nhủ, có lẽ mọi thứ sẽ ổn hơn vào ngày mai. Nhưng dù cố gắng thuyết phục bản thân bao nhiêu, lòng cậu vẫn trống rỗng, giống như chiếc giường cậu đang nằm – rộng rãi nhưng chẳng có chút ấm áp.
"Liệu có ngày nào mình không cảm thấy thế này không?" Ý nghĩ cuối cùng hiện lên trước khi cậu chìm vào giấc ngủ, mang theo sự mệt mỏi, chồng chất cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Đầu năm thứ hai, cậu bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn những rung động của mình dành cho anh. Lần đầu tiên, cậu hiểu cảm giác thích một người nổi bật như ánh mặt trời vừa ấm áp, vừa chói lóa, nhưng cũng khiến người ta e dè không dám đến gần.
Cậu không phải kiểu người tự tin, đặc biệt khi đứng trước anh một người luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Nhưng bất chấp sự tự ti, cậu vẫn muốn tìm cách để tiếp cận, để thể hiện lòng mình theo cách nhỏ bé nhưng chân thành nhất.
Mỗi sáng, cậu đều dậy thật sớm, chuẩn bị cẩn thận từng món ăn sáng rồi mang đến cho anh. Có những hôm trời lạnh cắt da, đôi tay cậu tê cóng, nhưng cậu vẫn vui khi được thấy anh mỉm cười nhận lấy hộp cơm mình chuẩn bị.
Những dịp lễ tết hay ngày đặc biệt, cậu luôn tìm kiếm những món quà thật ý nghĩa. Đôi khi chỉ là một chiếc bút máy khắc tên anh, một cuốn sổ tay mà cậu nghĩ anh sẽ cần, hay thậm chí là một chiếc khăn len tự tay đan trong nhiều đêm liền. Những món quà ấy không đắt tiền, nhưng chứa đựng tất cả sự quan tâm và tình cảm mà cậu dành cho anh.
Dẫu vậy, cậu chưa từng nói ra cảm xúc của mình. Mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim cậu như lỡ một nhịp, nhưng cũng đồng thời tự nhủ rằng: "Liệu mình có xứng đáng đứng cạnh một người như anh?" Những suy nghĩ ấy vừa là động lực để cậu cố gắng, vừa là rào cản khiến cậu ngần ngại tiến thêm một bước.
Thế nhưng, từng hành động nhỏ nhặt mỗi ngày của cậu đều mang theo hy vọng. Hy vọng rằng một ngày nào đó, anh sẽ nhận ra tình cảm của cậu, và có lẽ, chỉ là có lẽ anh sẽ đáp lại cậu bằng một chút ấm áp.
Giữa năm thứ hai, vào một buổi chiều hè, khi ánh nắng nhạt dần trên sân trường và tiếng ve kêu râm ran như hòa vào từng nhịp thở, cậu quyết định nói ra điều mà bản thân đã giấu kín từ lâu.
Nguyễn Thái Sơn, cái tên mà cậu đã thầm gọi trong lòng không biết bao nhiêu lần, người mà cậu ngưỡng mộ và dành hết tình cảm của mình suốt hơn một năm qua. Cậu đã tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần: "Nếu mình nói ra, liệu có phá vỡ mối quan hệ hiện tại không?" Nhưng càng ngày, cảm giác giữ kín khiến cậu như nghẹt thở.
Chiều hôm ấy, cậu chủ động hẹn anh dưới tán cây phượng vĩ gần sân bóng. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương nhè nhẹ của những bông phượng đỏ rực rơi rụng. Cậu đứng đó, hai tay siết chặt vào nhau, trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khi anh bước tới, dáng vẻ cao lớn và tự tin của anh càng làm cậu thêm căng thẳng. Nhưng ánh mắt anh nhìn cậu lại dịu dàng đến lạ, như thể anh đang lắng nghe dù cậu chưa nói gì.
"Có chuyện gì mà nhìn em nghiêm trọng thế?" Anh hỏi, giọng nửa đùa nửa thật, nhưng vẫn mang theo chút tò mò.
Cậu cắn môi, cố gắng kiềm chế nỗi run rẩy. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng cậu biết mình không thể lùi bước. Hít một hơi thật sâu, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên sự chân thành pha chút bất an.
"Nguyễn Thái Sơn..." Cậu gọi tên anh, giọng nói khẽ run. "Em... thích anh. Rất thích anh."
Câu nói ngắn gọn nhưng chứa đựng toàn bộ tình cảm của cậu. Ngay khi những từ cuối cùng thốt ra, cậu cảm giác như cả thế giới xung quanh đều im lặng, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Anh nhìn cậu, ánh mắt thoáng hiện chút bất ngờ. Gió khẽ lay những tán lá phượng, làm rơi vài cánh hoa đỏ xuống vai cậu. Cảm giác chờ đợi câu trả lời của anh khiến từng giây phút dài như cả thế kỷ.
"Sao lại là anh?" Anh cất giọng trầm thấp, không phải lạnh lùng nhưng cũng không rõ cảm xúc.
Cậu cười nhẹ, đôi mắt long lanh ánh nước.
"Em không biết nữa. Chỉ là, từ ngày đầu tiên gặp anh, em đã bị thu hút. Có lẽ là bởi sự tự tin của anh, cách anh theo đuổi ước mơ, hay chỉ đơn giản là vì anh là chính anh. Em thích anh, không cần lý do."
Anh im lặng, không nói gì. Ánh mắt anh như muốn nhìn xuyên thấu cậu, khiến cậu cảm giác như mình đang đứng trước một bài kiểm tra không có đáp án.
"Em biết mình không xứng với anh," cậu nói tiếp, giọng trầm xuống, pha chút chua xót. "Nhưng em không muốn giấu nữa. Nếu không nói ra, em sẽ hối hận cả đời."
Không khí giữa hai người như lặng đi, chỉ còn tiếng gió thổi qua và những tiếng ve vang vọng. Cậu không biết anh sẽ phản ứng thế nào, nhưng ít nhất, cậu đã can đảm đối mặt với cảm xúc của mình.
"Em... chỉ muốn anh biết thôi," cậu khẽ nói, ánh mắt cụp xuống. "Dù anh có cảm thấy thế nào, em cũng sẽ chấp nhận."
Anh khẽ thở dài, ánh mắt dịu lại như mang theo chút thương cảm. Nhưng anh vẫn không nói gì, chỉ đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cậu.
"Ngốc à," anh nói, giọng nhẹ nhàng đến lạ. "Anh không ghét em đâu."
Câu trả lời mơ hồ ấy khiến cậu cảm thấy như có chút hy vọng, dù nhỏ nhoi. Nhưng ít nhất, cậu đã được nói ra điều mình luôn giấu kín. Và với cậu, điều đó đã là đủ.
Một tuần sau, như một nhát dao chí mạng, anh công khai bạn gái người nước ngoài trước mặt mọi người. Cô ấy cao ráo, xinh đẹp và rạng rỡ trong từng bức hình chụp cùng anh. Tin tức lan truyền nhanh chóng trong trường, và những lời bàn tán cũng nhanh chóng đến tai cậu.
Cậu không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy dòng trạng thái anh đăng tải trên mạng xã hội: "Cô ấy là tất cả những gì tôi cần." Những hình ảnh ngọt ngào của anh bên cô gái ấy như xát muối vào lòng cậu.
Ngày hôm đó, cậu không còn đủ can đảm để đối diện anh. Nhưng trớ trêu thay, anh lại chủ động đến tìm cậu, không phải để giải thích hay xin lỗi, mà là để phũ phàng dập tắt mọi hy vọng còn sót lại.
"Phong Hào, cậu đang nghĩ gì vậy?" Anh cười nhạt, ánh mắt lướt qua cậu đầy khinh miệt. "Cậu tưởng tôi sẽ để ý đến một người như cậu sao? Nhìn lại mình đi. Ngây thơ đến buồn cười."
Cậu đứng chết lặng, đôi mắt tràn ngập sự hoang mang và đau đớn.
"Những lời em nói tuần trước... tất cả đều thật lòng," cậu nói, giọng run rẩy. "Anh thật sự không có chút cảm giác nào sao?"
Anh nhếch môi, cười khẩy.
"Cảm giác?" Anh bật cười lớn. "Cậu đúng là biết cách làm tôi giải trí. Tôi chưa bao giờ coi trọng những gì cậu nói. Đừng tự ảo tưởng nữa."
Những lời nói như mũi dao găm sâu vào lòng cậu. Cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng không thể ngăn được trái tim mình đang vỡ vụn từng mảnh.
Chưa dừng lại ở đó, anh quay lưng bước đi, nhưng vẫn buông thêm một câu như để đẩy cậu xuống vực thẳm.
"À, quên mất. Mấy câu chuyện cười về cậu, tôi kể với đám bạn rồi. Thú vị lắm. Họ cũng thấy cậu đáng thương, giống tôi."
Cậu nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh nước, giọng nói bật ra nghẹn ngào và đầy đau đớn:
"Anh... anh thật sự quá đáng..."
Nhưng đáp lại cậu chỉ là một tiếng cười lạnh lùng, khinh miệt từ anh. Anh nhìn cậu từ trên cao, đôi mắt chứa đầy sự chế giễu.
''Quá đáng? Tôi làm gì quá đáng nào?" Anh nhếch môi, vẻ mặt đắc ý. "Tôi chỉ đáng yêu với những người bình thường thôi."
Cậu lùi lại một bước, trái tim như bị bóp nghẹt, từng lời nói của anh như từng nhát dao đâm vào lòng. Nhưng anh vẫn chưa dừng lại. Anh bước tới gần, cúi xuống nhìn cậu, ánh mắt sắc lạnh không chút thương xót.
"Trần Phong Hào," anh nhấn mạnh từng chữ, như muốn khắc sâu chúng vào tâm trí cậu. "Cậu không xứng."
Cả thế giới của cậu như sụp đổ ngay khoảnh khắc đó. Đôi chân cậu chực khuỵu xuống, nhưng cậu vẫn cố gắng đứng vững, không để anh thấy sự yếu đuối của mình.
"Không xứng..." Cậu thì thầm, như muốn tự nhắc nhở bản thân chấp nhận sự thật.
Giọt nước mắt nóng hổi trào ra, lăn dài trên má cậu. Nhưng anh không hề quay đầu lại, không một chút bận tâm đến những tổn thương mình gây ra. Anh bước đi, để lại cậu đứng đó một mình, trong căn phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo đến vô cùng.
Cậu cắn chặt môi, đôi tay siết chặt để ngăn mình không bật khóc thành tiếng. "Mình đã sai rồi sao?" Cậu tự hỏi, nhưng chẳng nhận được câu trả lời nào. Trong ánh đèn mờ nhạt, cậu chỉ thấy hình bóng của chính mình, nhỏ bé và cô độc.
Lời nói ấy như đập nát lòng tự trọng của cậu. Cậu chỉ biết đứng đó, bàn tay siết chặt đến mức đau rát, nhưng cơn đau ấy chẳng là gì so với sự tổn thương trong lòng.
Tối hôm đó, cậu ngồi một mình trong căn phòng trống, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt thất thần. Trái tim cậu chưa bao giờ đau đến thế. Cậu tự hỏi, liệu có phải mình đã sai khi thổ lộ tình cảm? Liệu có phải cậu chỉ là một trò đùa trong mắt anh?
Những ký ức ngọt ngào về anh dần trở thành nỗi ám ảnh, và cậu nhận ra, người mà mình từng ngưỡng mộ hóa ra lại tàn nhẫn đến mức không tưởng.
Mọi thứ đã dần hé mở, chuyện gì đến cũng sẽ đến, có trốn tránh cũng không thể làm được gì
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro