Nơi Ở Mới


Một tuần trôi qua kể từ ngày buổi họp báo của công ty diễn ra, cuộc sống của Phong Hào đã có nhiều thay đổi mà cậu chưa từng nghĩ đến. Từng ngày trôi qua như một guồng quay không ngừng nghỉ, và cậu buộc phải thích nghi với những điều mới mẻ nhưng cũng đầy áp lực.

Mỗi sáng, cậu thức dậy với hàng loạt tin nhắn từ các đồng nghiệp, quản lý, và cả những người xa lạ. Các bài báo, hình ảnh, và cả những bình luận trên mạng xã hội không ngừng nhắc đến cái tên của cậu và Thái Sơn, tạo nên một cơn bão truyền thông không dễ gì dập tắt. Fan hâm mộ thì chia làm hai phe, người ủng hộ, người phản đối. Những lời tán dương có, nhưng những lời chỉ trích, nghi ngờ cũng không thiếu.

Công việc của cậu giờ đây không chỉ là việc diễn xuất hay luyện tập nữa. Lịch trình bỗng chốc trở nên dày đặc với các buổi chụp ảnh, phỏng vấn, và cả những sự kiện phải xuất hiện cùng Thái Sơn. Mỗi lần đứng cạnh anh, cậu phải diễn tròn vai người tình hoàn hảo, luôn nở nụ cười đúng lúc và ánh mắt như ngập tràn yêu thương, bất chấp trong lòng cậu là sự ngột ngạt khó diễn tả.

Phong Hào không ngừng tự hỏi: "Mình thật sự là ai trong câu chuyện này? Là diễn viên hay chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của người khác?". Những lúc được ở một mình, cậu thường ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài phố xá tấp nập mà lòng trống trải. Sự bất lực len lỏi từng phút giây, nhưng cậu không thể ngừng bước.

Một trong những thay đổi rõ rệt nhất là khoảng cách với những người xung quanh. Những người bạn thân thiết trước đây dường như dần giữ khoảng cách, sợ rằng sự ồn ào của truyền thông sẽ liên lụy đến họ. Cả Thúy Vy, người luôn ở bên cậu, cũng chẳng còn nói cười thoải mái như trước. Chỉ còn lại một mình cậu trong cái vòng xoáy khắc nghiệt của danh tiếng và tình cảm giả tạo.

Dù vậy, có những đêm khi nhìn vào gương, cậu chỉ muốn phá vỡ tất cả, nhưng lý trí lại kéo cậu quay về với thực tại: "Mình đã đồng ý, và mình phải gánh chịu hậu quả.".

Phong Hào mệt mỏi với chuỗi lịch trình dày đặc không một kẽ hở. Những buổi chụp hình, quay quảng cáo, họp mặt truyền thông và sự kiện công ty liên tục kéo dài từ sáng sớm đến khuya muộn. Đến cả thời gian để hít thở cũng trở thành xa xỉ. Việc chuyển đến căn hộ của Thái Sơn, vốn là một phần trong thỏa thuận, trở thành một nhiệm vụ mà cậu chẳng còn tâm trí để tự mình lo liệu.

Cậu giao toàn bộ việc này lại cho Thúy Vy, người trợ lý tận tụy của mình. "Vy, mày giúp tao sắp xếp đồ đạc và làm việc với đội chuyển nhà nhé. Lịch trình tuần này kín mít rồi, tao thật sự không thể dành thời gian."  cậu nói, giọng lạc đi vì kiệt sức.

Thúy Vy, dù hiểu rõ những áp lực mà cậu đang phải đối mặt, vẫn không giấu nổi sự lo lắng. "Phong Hào, mày ổn chứ? Nếu thấy không ổn thì mày cứ nói, đừng tự ép mình như vậy."

Phong Hào khẽ mỉm cười, ánh mắt uể oải: "Tao ổn mà, chỉ là mọi thứ dồn dập quá. mày cứ làm như tao dặn. Cảm ơn mày nha Vy."

Cậu không đến tận nơi để giám sát việc chuyển nhà, thậm chí cũng chẳng kiểm tra xem đồ đạc của mình đã được sắp xếp thế nào trong căn hộ mới. Với cậu, đó chỉ là một không gian tạm bợ, không phải là nơi cậu thực sự gọi là "nhà". Mỗi lần nghĩ đến việc sống chung dưới một mái nhà với Thái Sơn, lòng cậu lại dâng lên một cảm giác vừa ngột ngạt vừa bất an. Nhưng cậu không có lựa chọn. "Chỉ cần nhắm mắt và tiếp tục diễn tròn vai," cậu tự nhủ, dù cảm giác mỏi mệt đang bào mòn cả thể xác lẫn tinh thần.

Buổi tối hôm đó, khi lịch trình cuối cùng trong ngày kết thúc, Phong Hào trở về căn hộ cũ. Đồ đạc đã được dọn đi gần hết, chỉ còn lại vài món nội thất cơ bản và một không gian trống trải. Cậu thở dài, đôi mắt vô hồn nhìn quanh căn phòng. Đây từng là nơi cậu có thể thả mình thư giãn, nơi mà ít nhất cậu cảm thấy an toàn. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. "Liệu nơi ở mới có thực sự khác biệt?"  cậu tự hỏi, nhưng không dám kỳ vọng vào câu trả lời.

Phong Hào thả mình xuống chiếc giường cũ kỹ, một trong những món đồ hiếm hoi còn sót lại trong căn hộ gần như trống không. Mùi hương quen thuộc của chăn ga làm cậu thoáng thả lỏng, như thể nó là nơi duy nhất trên thế giới này mà cậu còn có thể cảm nhận chút bình yên. Nhưng ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ hoàn toàn không gian yên tĩnh.

Cậu lười biếng đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường. Trên màn hình, tên của Thái Sơn hiện lên. Cậu khẽ thở dài trước khi nhấn nút nghe.

"Alo?" giọng cậu khàn đi vì mệt mỏi.

Đầu dây bên kia, giọng nói đầy bực dọc của Thái Sơn lập tức vang lên:
"Sao giờ cậu còn chưa về? Tôi bảo là hôm nay cậu phải dọn đến đây cơ mà. Đừng nghĩ tôi không biết cậu đang trốn tránh."

Phong Hào nhắm mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh:
"Tôi mệt quá, về trễ một chút có gì to tát đâu."

Nhưng Thái Sơn không chịu nhượng bộ, giọng anh thêm phần lạnh lùng:
"Đừng viện lý do. Nếu cậu không xuất hiện trong vòng một tiếng nữa, tôi sẽ đích thân đến đón cậu. Và đừng trách tôi làm mọi thứ khó chịu hơn."

Câu nói đó như một lời cảnh cáo, khiến Phong Hào cắn môi, cảm giác bất lực lại trào dâng. Cậu không đáp lại, chỉ lặng lẽ cúp máy, ánh mắt dán vào màn hình điện thoại giờ đây đã tối đen.

Nằm thêm vài phút để gom lại chút sức lực cuối cùng, cậu thở dài, ngồi dậy và nhìn quanh căn phòng lần cuối. "Tạm biệt, nhà."  cậu lẩm bẩm, trước khi đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

Phong Hào mệt mỏi lái xe trong đêm, chiếc xe cứ lăn bánh trong bóng tối, nhưng tâm trí cậu thì không ngừng xoay vòng. Cậu đã từng nghĩ rằng cuộc sống này sẽ khác, sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng giờ đây mọi thứ lại đan xen nhau quá phức tạp. Khi cậu đến trước căn nhà của Thái Sơn, một phần trong lòng không khỏi lo lắng. Cậu không biết đây là lựa chọn đúng hay sai, nhưng khi cánh cửa mở ra, một lần nữa, cậu lại bước vào thế giới đầy thử thách ấy.

Bước vào nhà, không khí tĩnh lặng đến lạnh lẽo, giống như một căn phòng đợi chờ gì đó. Thái Sơn đang đứng ở phòng khách, ánh mắt anh nhìn cậu nhưng không có chút cảm xúc gì, chỉ là sự im lặng và sự chờ đợi.

"Cậu về rồi đấy à? Tốt." Thái Sơn không quay lại, giọng anh lạnh lùng như thường lệ.

Phong Hào đứng ngay cửa, tay siết chặt tay nắm cửa. Cậu muốn nói gì đó, muốn phản kháng, nhưng lại không thể. Cuối cùng, cậu chỉ thở dài, bước vào và khép cửa lại phía sau. Cảm giác mệt mỏi lại dâng lên, cơ thể như không còn sức lực.

Thái Sơn nhìn cậu một lát rồi thở dài. "Tôi không thích phải nhắc lại mọi thứ, Phong Hào. Cậu biết rõ quy tắc rồi đấy. Bây giờ cậu có thể tự do đi về phòng mình, nhưng nhớ đừng quên rằng đây là nhà của tôi. Cậu phải sống như thế nào, tôi nghĩ cậu đã biết."

Phong Hào không đáp lại. Cậu đi vào phòng, cảm nhận từng bước chân như đang đẩy mình ra xa khỏi mọi thứ cũ kỹ, nhưng cũng tiến gần hơn vào một sự thay đổi mà cậu không muốn đón nhận. Cậu ngồi xuống chiếc giường, nhìn lên trần nhà trống vắng và lại thở dài, như thể đang đối diện với một quyết định không thể quay lại.

"Liệu tôi có thể chịu đựng được không?"  cậu thầm hỏi, nhưng không có ai trả lời.

Cậu nằm đó, trong căn phòng rộng lớn với ánh đèn vàng ấm áp, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn vây quanh. Mọi thứ quá xa lạ, quá mới mẻ. Mặc dù mọi vật dụng đã được sắp xếp ngăn nắp, dù chiếc giường này khá thoải mái, nhưng cậu không thể tìm thấy sự yên bình. Tiếng đồng hồ trên tường tích tắc, như một sự nhắc nhở không ngừng về khoảng cách giữa cậu và mọi thứ xung quanh.

Cậu cố nhắm mắt, nhưng chẳng thể nào thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn. Những hình ảnh về anh, về căn nhà này, về hợp đồng và những điều kiện ràng buộc cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ làm chủ cuộc sống của mình, nhưng giờ đây lại cảm thấy như bị mắc kẹt trong một ván cờ mà không thể tự mình di chuyển.

Cảm giác trống vắng lan tỏa khắp cơ thể, cậu mơ hồ nhớ về những ngày trước đây, khi cuộc sống của cậu còn đơn giản và không có những mối quan hệ phức tạp như bây giờ. Nhưng giờ, tất cả những gì cậu có là những vết thương chưa lành và những quyết định mà cậu không hoàn toàn tin tưởng.

Cậu xoay người, đôi tay ôm lấy chiếc gối, cố gắng tìm sự an ủi trong đó. Nhưng những cảm giác lạnh lẽo, xa lạ vẫn vây quanh, như thể không có nơi nào là "nhà" đối với cậu. Cậu tự hỏi, liệu mình có thể tìm lại được cảm giác bình yên một lần nữa, hay sẽ mãi bị cuốn vào những trò chơi mà không bao giờ có lối thoát.

Dù cậu không thể chợp mắt, nhưng cái cảm giác lạ lẫm ấy, cái cảm giác phải thích nghi với một cuộc sống không phải của mình, lại ngày càng mạnh mẽ. Cậu biết, dù có mệt mỏi đến đâu, cậu vẫn phải sống tiếp, nhưng có lẽ trong lòng cậu, cái cảm giác này sẽ chẳng bao giờ phai nhạt.

Buổi sáng hôm nay, không khí trở nên căng thẳng và đầy áp lực khi anh và cậu phải đi quay quảng cáo cho một nhãn hàng trang sức lớn. Cậu vừa thức dậy, đôi mắt vẫn còn mờ màng, nhưng ngay khi nhận được thông báo, cậu đã phải vội vã chuẩn bị. Công ty đã chuẩn bị sẵn cho cậu một bộ đồ thanh lịch, chỉn chu, nhưng sự mệt mỏi và những suy nghĩ không ngừng về cuộc sống hiện tại khiến cậu không thể hoàn toàn tập trung vào công việc.

Trong khi cậu cố gắng thu xếp lại mọi thứ, anh đã có mặt từ sớm, đứng chờ ở góc phòng, tỏ ra hết sức bình tĩnh và chuyên nghiệp. Ánh mắt của anh lúc này vẫn không rời khỏi chiếc điện thoại, không hề có dấu hiệu của sự mệt mỏi hay lo âu. Cậu cảm thấy sự khác biệt rõ rệt giữa mình và anh, như thể anh là người của công việc, còn cậu chỉ là một người không thể làm chủ cuộc sống của chính mình.

Quá trình quay phim diễn ra khá nhanh, mọi thứ được sắp xếp theo đúng kế hoạch. Cậu và anh đứng cạnh nhau, ánh đèn sáng chói chiếu vào hai người, ánh mắt của cậu và anh đan xen trong khung hình. Nhưng sự tiếp xúc gần gũi này lại khiến cậu cảm thấy lạ lẫm và khó chịu. Mỗi lần anh đứng quá gần, hoặc một cái chạm nhẹ vào tay hay vai khiến cậu cảm thấy như mọi thứ đang dần đi xa khỏi tầm kiểm soát của mình.

Đặc biệt khi máy quay bắt đầu quay chậm, ánh sáng dịu hơn, người mẫu trong cậu phải thể hiện sự lôi cuốn và quyến rũ với món trang sức trên người. Cậu biết rằng mọi ánh nhìn đang đổ dồn về mình, và dù cậu muốn tỏ ra tự nhiên, nhưng cảm giác căng thẳng vẫn không thể rời bỏ. Anh ở bên cạnh, lặng lẽ chỉ đạo cậu trong từng cử động, nhưng thái độ của anh lại như thể mọi thứ quá đơn giản, như thể tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay của anh.

Cậu không thể phủ nhận rằng mỗi khi anh gần gũi, những cảm giác mâu thuẫn lại trỗi dậy mạnh mẽ. Nhưng công việc buộc cậu phải tiếp tục, không thể để những cảm xúc riêng tư làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro