Thái Sơn Đừng Hủy Hoại Chúng

Thái Sơn nhìn cậu, ánh mắt giờ đây không chỉ là sự tức giận mà còn đầy thất vọng và khinh miệt. Anh cười nhạt, một nụ cười lạnh lẽo như cơn mưa đang đập vào cửa sổ, rồi buông giọng cay đắng: "Cậu biết không, đáng lẽ hôm nay tôi còn định tặng cậu sợi dây chuyền cậu thích. Tôi đã chọn nó từ lâu, chờ đợi đúng thời điểm để trao cho cậu. Nhưng giờ thì sao?"

Anh dừng lại, ánh mắt như xuyên thấu qua Phong Hào, từng lời anh nói như những nhát dao cứa sâu vào lòng cậu. "Cậu không xứng đáng, Phong Hào. Không xứng đáng chút nào."

Phong Hào giật mình, cậu cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực. Những lời nói của anh như một bản án, giam cậu vào vực sâu của tội lỗi và tuyệt vọng. Cậu lắp bắp, giọng nói như sắp tan biến trong cơn mưa, "Thái Sơn... tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn anh tin tôi... Tôi không làm chuyện đó..."

Nhưng Thái Sơn không còn kiên nhẫn. Anh lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng đầy quyết liệt, "Tin cậu? Phong Hào, tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ qua chuyện quá khứ. Nhưng hết lần này đến lần khác, cậu chỉ làm tôi thất vọng. Tôi thật sự không thể hiểu nổi, tại sao cậu lại chọn cách này để trả lại niềm tin của tôi?"

Anh quay người, bóng lưng thẳng tắp và lạnh lẽo như thể đã quyết định rời đi mãi mãi. "Sợi dây chuyền đó, cậu không xứng.'' nói xong anh vứt tất cả vào sọt rác

Cơn mưa bên ngoài vẫn rơi nặng hạt, tiếng mưa hòa cùng tiếng nghẹn ngào của Phong Hào. Cậu cố gắng bước lên, muốn níu giữ chút gì đó, nhưng đôi chân như hóa đá. Đôi mắt ngấn nước của cậu dõi theo bóng lưng Thái Sơn rời đi, để lại cậu một mình trong không gian lạnh lẽo, đầy những mảnh vỡ của niềm tin và tình cảm.

Cơn mưa vẫn trút xuống không ngừng, từng hạt nặng nề quất vào mặt đất, hòa lẫn với nước mắt của Phong Hào. Thái Sơn đứng đó, cây gậy bóng chày trong tay, ánh mắt đầy căm phẫn, như một cơn bão chuẩn bị cuốn phăng mọi thứ trên con đường của nó.

Cậu vội vã chạy đến, đôi chân trần đạp trên đất ướt, ngã khuỵu nhưng vẫn cố gượng dậy. Khi đến gần anh, cậu khẩn khoản, giọng nói run rẩy: "Thái Sơn, tôi cầu xin anh... Đừng làm vậy! Đừng phá hủy chúng, làm ơn..."

Thái Sơn cười nhạt, nụ cười lạnh hơn cả màn mưa. Anh nhìn vào mắt cậu, ánh nhìn sắc như dao: "Tốt lắm, Trần Phong Hào. Cậu đã phá hủy người tôi yêu, biến cuộc sống của em ấy thành địa ngục. Giờ đến lượt cậu. Tôi sẽ cho cậu nếm trải sự đau đớn này!"

Cậu nắm lấy tay anh, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt hòa lẫn với nước mưa: "Thái Sơn, tôi xin anh... Tôi sai rồi, nhưng hãy dừng lại... Làm ơn..."

Anh rút mạnh tay ra, giọng nói lạnh lùng như lưỡi dao: "Tránh ra!"

Cậu lắc đầu, kiên quyết đứng chắn trước anh, nhưng anh chỉ cười khinh miệt. Anh đẩy cậu qua một bên, khiến cậu ngã xuống bùn đất. Phong Hào ngước lên, ánh mắt ngập tràn sự van xin, nhưng tất cả những gì anh làm là giơ cao cây gậy bóng chày.

"Rầm!"

Tiếng cây gậy va chạm mạnh vào những chậu hoa, đất cát văng tung tóe. Những bông hoa nhỏ nhắn, những mầm sống cậu từng nâng niu, giờ đây bị đập nát không thương tiếc. Mỗi lần gậy vung lên là một lần trái tim Phong Hào tan nát.

Cậu cố gắng bò dậy, đôi tay run rẩy ôm lấy một chậu hoa cuối cùng còn nguyên vẹn, nhưng Thái Sơn không dừng lại. Anh vung gậy thêm một lần nữa, đập tan cả hy vọng cuối cùng trong lòng cậu.

Mọi thứ dừng lại khi cơn mưa lớn hơn, cuốn trôi những mảnh vỡ của vườn hoa, để lại Phong Hào ngồi bệt trên đất, ánh mắt thất thần. Cậu nhìn anh, giọng nói khản đặc, gần như không còn chút sức lực: "Thái Sơn... Tại sao? Tại sao anh lại làm thế với tôi?"

Thái Sơn hít một hơi thật sâu, đôi mắt đầy giận dữ nhưng cũng có chút chua xót. Anh quay lưng, không trả lời, chỉ để lại bóng lưng lạnh lẽo, bỏ mặc cậu giữa đống đổ nát của vườn hoa và chính trái tim cậu.

Cơn mưa vẫn không ngừng rơi, lạnh lẽo và nặng nề như một tấm màn che phủ lấy tất cả. Phong Hào ngồi bệt trên nền đất, nước mưa hòa lẫn với bùn bắn lên khắp người cậu, nhưng cậu không bận tâm. Đôi tay run rẩy của cậu cố gắng nhặt lấy từng mầm non đã bị nghiền nát, những mảnh vụn nhỏ bé ấy dường như đang cắt vào lòng bàn tay cậu, đau buốt nhưng cậu không cảm nhận được gì, bởi nỗi đau trong lòng cậu lớn hơn gấp bội.

Cậu ôm chặt những mảnh vỡ của vườn hoa vào lòng, từng chiếc lá bị gãy nát, từng hạt giống vỡ vụn giờ đây như đại diện cho những mơ ước mà cậu đã vun đắp, bị cơn giận dữ của anh tước đi không thương tiếc. Cậu bật khóc, tiếng khóc xé toạc không gian, hòa cùng tiếng mưa như những nhát dao găm vào màn đêm lạnh lẽo.

"Thái Sơn... Tại sao? Tôi đã làm gì sai đến mức anh phải tàn nhẫn như thế này?" Giọng cậu khản đặc, nghẹn ngào trong nước mắt, nhưng chỉ có tiếng mưa đáp lại.

Những giọt mưa rơi xuống gương mặt cậu, hòa cùng nước mắt, lạnh buốt như chính cảm giác trong lòng cậu lúc này. Ánh mắt cậu dại đi, nhìn chằm chằm vào những mầm non trong tay mình. Chúng từng là niềm hy vọng, là nơi để cậu gửi gắm những nỗi buồn, niềm vui và cả những ước mơ nhỏ bé trong lòng. Giờ đây, tất cả chỉ còn là những mảnh vụn.

Cậu gục đầu xuống, hơi thở trở nên khó khăn. Trái tim cậu như bị bóp nghẹt, đau đến mức không thể thở nổi. Sự háo hức, vui vẻ khi từng ngày chờ đợi những mầm non lớn lên, giờ đây bị thay thế bằng cảm giác mất mát, trống rỗng.

"Anh biết không, Thái Sơn... Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần nhìn thấy anh, chỉ cần anh trở về, mọi thứ sẽ tốt hơn. Nhưng anh đã đập tan tất cả." Cậu thầm thì, giọng nói yếu ớt như gió thoảng qua, chỉ mình cậu nghe thấy.

Cơn mưa cuốn trôi mọi thứ, cả những hạt giống, cả bùn đất, và cả niềm tin cuối cùng trong lòng cậu. Cậu ngồi đó, mặc kệ mưa ướt đẫm, mặc kệ sự lạnh giá thấm sâu vào cơ thể. Dường như cơn đau trong lòng đã lấn át tất cả, khiến cậu không còn cảm giác gì nữa.

Cậu cúi xuống, ôm chặt lấy những mầm non đã chết, như thể đó là cách duy nhất để níu kéo lại chút ý nghĩa còn sót lại. Nhưng không, cậu biết rõ... Tất cả đã mất rồi.

Cơn mưa không ngừng trút xuống suốt cả đêm, lạnh lẽo và dai dẳng, như muốn xóa nhòa mọi dấu vết của sự sống. Phong Hào vẫn ngồi đó, bất động giữa màn mưa xám xịt. Cậu không còn cảm nhận được sự lạnh giá thấm sâu vào cơ thể, đôi tay ôm chặt lấy những mảnh vụn của vườn hoa đã tan nát, nhưng lòng cậu lại rỗng không.

Mãi đến khi ánh sáng mờ nhạt của buổi bình minh bắt đầu len lỏi qua những đám mây nặng trĩu, cậu mới gượng dậy. Đôi chân run rẩy, lảo đảo như không còn sức lực, mỗi bước đi như dẫm lên gai nhọn, đau đến nhói lòng. Khuôn mặt cậu tái nhợt, đôi mắt sưng húp vì khóc suốt cả đêm, làn da đỏ bừng vì bị nước mưa làm lạnh thấu xương.

Cậu lê từng bước vào nhà, cơ thể ướt sũng, nước nhỏ giọt tạo thành vệt dài trên sàn. Mọi thứ trong nhà yên ắng, nhưng không mang lại chút ấm áp nào. Cậu cố gắng đi thật nhẹ để không gây tiếng động, nhưng mỗi bước chân vẫn phát ra âm thanh nhạt nhòa, lẫn với tiếng thở nặng nhọc của chính mình.

Từ phía cầu thang, Thái Sơn bước xuống. Ánh mắt anh ngay lập tức dừng lại ở bóng dáng nhỏ bé, tả tơi của cậu. Khoảnh khắc đó, một cơn nghẹn dâng lên trong lòng anh, như một vết dao sắc nhọn cứa vào trái tim. Anh nhìn thấy sự kiệt quệ hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt cậu, ánh mắt mất đi sức sống khiến anh không khỏi cảm thấy nhói đau.

Nhưng Thái Sơn vẫn bước tiếp, ánh mắt rời đi như trốn tránh. Khi lướt qua cậu, anh không nói gì, không một cái liếc nhìn lần thứ hai, và cũng không quay đầu lại.

Phong Hào đứng yên, cảm nhận rõ ràng sự lạnh lùng từ thái độ của anh. Cậu không nói gì, cũng không nhìn theo. Trong giây phút đó, có lẽ những gì đau nhất không còn là cơn mưa đêm qua, không phải là vườn hoa bị phá hủy, mà chính là khoảng cách vô hình giữa hai người họ – xa đến mức tưởng như chẳng thể nào hàn gắn lại được.

Cậu lặng lẽ bước lên phòng, từng bước nặng nề, để lại phía sau một khoảng không trống trải và lạnh lẽo như chính tâm trạng của mình.

--------------------- // --------------------------------

Ý là món quà này không quá bất ngờ ha?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro