Thu Mình Lại
Những câu hỏi của phóng viên tới tấp không ngừng, như muốn nghiền nát chút kiên nhẫn còn sót lại của Phong Hào.
"Cho hỏi hai anh dự định sẽ đăng ký kết hôn ở đâu?"
"Liệu đây là quyết định từ hai phía hay công ty có ảnh hưởng?"
"Cả hai đã chuẩn bị gì cho lễ cưới chưa? Sẽ diễn ra vào thời gian nào?"
"Phong Hào, anh có cảm nghĩ gì khi công khai mối quan hệ này?"
Ánh đèn flash không ngừng chớp lên, và từng câu hỏi cứ như mũi kim nhọn xiên thẳng vào cậu. Phong Hào giữ nguyên nụ cười cứng đờ, hơi nghiêng người về phía micro, cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh:
"Chúng tôi dự định đăng ký kết hôn ở Paris. Đó là nơi cả hai đều yêu thích và muốn lưu giữ những kỷ niệm đẹp."
Cậu liếc nhìn Thái Sơn để chờ anh tiếp lời, nhưng đổi lại là ánh mắt sắc lạnh của anh như nhắc nhở cậu phải tự xoay xở.
Thái Sơn búng nhẹ ngón tay trên thành ghế, sau đó lên tiếng, vẻ mặt đầy tự mãn:
"Đúng vậy, Paris là nơi chúng tôi đã chọn. Mọi kế hoạch đều đang được thực hiện và chúng tôi rất mong chờ ngày đó."
Những lời anh nói trôi chảy, tự tin và hoàn hảo đến mức không một ai nghi ngờ rằng tất cả chỉ là một màn kịch được dựng nên.
Phong Hào cố gắng che giấu sự căng thẳng trong ánh mắt, tay nắm chặt mép bàn đến mức trắng bệch. Lòng cậu trĩu nặng khi nghe Thái Sơn nói những điều mà bản thân chưa từng được biết đến trước buổi họp báo.
Một phóng viên khác chen lên, tiếp tục đặt câu hỏi:
"Liệu cả hai có kế hoạch xây dựng một tổ ấm riêng hay sẽ tiếp tục ở lại căn nhà hiện tại của Thái Sơn?"
"Cậu Phong Hào, có vẻ gần đây sức khỏe của cậu không được tốt, điều này có ảnh hưởng đến kế hoạch kết hôn không?"
Những câu hỏi cứ thế nối dài, đẩy cậu vào tình thế phải trả lời liên tục. Nhưng dù thế nào, mỗi lời nói của Phong Hào đều như được lập trình sẵn, không chút cảm xúc:
"Tôi nghĩ mọi thứ sẽ ổn thôi. Sức khỏe là điều quan trọng, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng cân bằng mọi thứ."
Thái Sơn vẫn ngồi đó, thản nhiên như đang tận hưởng toàn bộ sự chú ý. Trong lòng anh, từng câu hỏi, từng ánh mắt của phóng viên chỉ làm tăng thêm cảm giác kiểm soát đối với người đang ngồi cạnh.
Buổi họp báo kéo dài hơn một tiếng, nhưng với Phong Hào, nó như một ngày dài đằng đẵng. Cậu chỉ muốn thoát khỏi ánh đèn rực rỡ, những câu hỏi đầy áp lực, và đặc biệt là bàn tay siết chặt của Thái Sơn vẫn giữ nguyên nơi eo cậu, như một sợi xích vô hình giam cầm sự tự do.
Một phóng viên đứng lên, cầm micro đặt câu hỏi cuối cùng với nụ cười đầy ẩn ý:
"Phong Hào, trước đây cậu từng chia sẻ rằng mình không tin vào hôn nhân. Vậy lần này, điều gì khiến cậu thay đổi quan điểm?"
Câu hỏi vang lên như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự tôn của cậu. Cả khán phòng im bặt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Phong Hào, chờ đợi câu trả lời.
Cậu ngồi đó, cảm giác như mọi âm thanh xung quanh mờ đi, chỉ còn lại tiếng đập mạnh mẽ của trái tim. Ánh mắt cậu dần tối lại, nét mặt hiện lên chút khó chịu. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng môi khẽ mím lại như đang kìm nén điều gì đó.
Ánh mắt cậu liếc về phía hậu trường, nơi Thúy Vy đang đứng nhìn đầy lo lắng. Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng, như muốn hét lên nhưng không thể. Không khí căng thẳng bao trùm khi cậu không trả lời ngay lập tức.
Thái Sơn ngồi cạnh nhận ra sự im lặng bất thường, bèn khẽ cười, tay siết nhẹ eo cậu để ra hiệu. Anh lên tiếng thay cậu, giọng nói tự nhiên nhưng có chút mỉa mai:
"Phong Hào thay đổi vì tôi. Đôi khi, tình yêu có thể khiến người ta phá vỡ mọi quy tắc của chính mình, đúng không?"
Câu trả lời của Thái Sơn lập tức khiến cả khán phòng vang lên tiếng cười khúc khích. Mọi ánh mắt quay lại nhìn cậu, như chờ xem phản ứng.
Phong Hào nhếch môi cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía hậu trường, tránh đi cái nhìn của Thái Sơn. Một câu trả lời đầy chế nhạo, nhưng cậu biết, trong tình huống này, cậu chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng.
'' Mọi người sẽ được đặt một câu hỏi cuối cùng, trong buổi tối hôm nay.'' Thái Sơn nói với phóng viên bên dưới.
'' Phong Hào! Gần đây mạng xã hội, đang xôn xao lan truyền thông tin lăn giường để lấy lại sự nghiệp, anh thấy tin đồn này thế nào?''
Câu hỏi sắc bén của phóng viên khiến bầu không khí trong phòng họp báo như đông cứng lại. Ánh mắt mọi người lập tức chuyển sang Phong Hào, chờ đợi phản ứng của cậu trước lời mỉa mai đầy khiêu khích.
Phong Hào giữ im lặng, đôi mắt hơi cụp xuống, bàn tay giấu dưới bàn siết chặt thành nắm đấm. Cảm giác nhục nhã xộc thẳng lên, nhưng cậu vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh trước hàng trăm ống kính đang chĩa vào mình.
Thái Sơn liếc nhìn cậu một giây, sau đó quay sang phóng viên, đôi môi nhếch lên một nụ cười lạnh:
"Tin đồn thì mãi mãi chỉ là tin đồn. Nhưng tôi có thể khẳng định một điều: người ngồi cạnh tôi đây không cần dùng cách hạ thấp bản thân để giữ vị trí trong làng giải trí. Những người tung ra hay lan truyền những lời nói vô căn cứ như vậy, tôi nghĩ họ nên tự nhìn lại đạo đức nghề nghiệp của mình trước khi nói về người khác."
Câu trả lời của Thái Sơn khiến không khí lặng đi một nhịp, ánh mắt anh hướng thẳng về phía phóng viên vừa đặt câu hỏi, không hề che giấu sự khinh bỉ.
Phong Hào bất giác quay sang nhìn anh, trong đôi mắt hiện lên sự ngạc nhiên pha lẫn nghi ngờ. Dù lời nói của Thái Sơn dường như đang bảo vệ cậu, nhưng cậu hiểu rõ hơn ai hết, tất cả chỉ là một phần của màn kịch mà anh đang dựng lên.
Thái Sơn, vẫn giữ nụ cười lạnh, tiếp tục nói thêm với giọng điệu thản nhiên nhưng đầy ngụ ý:
"Còn về việc mạng xã hội lan truyền gì, tôi nghĩ công ty chúng tôi sẽ không im lặng nếu những lời bịa đặt này tiếp tục xuất hiện. Hãy nhớ, sự thật thì không cần phải chứng minh, nhưng những kẻ vu khống thì sẽ sớm nhận được bài học thích đáng."
Phóng viên sững sờ, không khí trong khán phòng trở nên nặng nề. Một vài người xì xào bàn tán, số khác lặng lẽ ghi chép.
Phong Hào, ngồi bên cạnh, nở một nụ cười nhạt. Dù cậu không nói gì, ánh mắt cậu hiện rõ sự mệt mỏi và tổn thương. Cậu biết, đây chỉ là khởi đầu cho một chuỗi những ngày sóng gió tiếp theo.
Buổi họp báo khép lại trong ánh đèn flash chói lòa và những lời bàn tán xôn xao, nhưng Phong Hào chẳng còn nghe thấy gì. Ngay khi rời khỏi sân khấu, cậu chạy thẳng về phía phòng chờ, bàn chân như mất kiểm soát, chỉ muốn trốn khỏi mọi ánh mắt soi mói, những câu hỏi sắc bén cứa vào lòng tự tôn đã rạn nứt.
Cánh cửa phòng chờ vừa khép lại, cậu ngã phịch xuống sàn, thu mình lại trong một góc tối. Cơ thể run rẩy, những giọt nước mắt cậu kìm nén suốt buổi họp báo giờ đây lặng lẽ lăn dài trên gương mặt xanh xao. Đôi vai nhỏ bé co rúm lại, cậu quấn tay ôm lấy đầu gối, cố thu mình thật nhỏ, như thể muốn biến mất khỏi thế giới này.
Thúy Vy từ phía sau vội vàng đuổi theo. Cô mở cửa phòng chờ, ánh mắt lập tức dừng lại ở dáng người co ro của cậu. Trái tim cô thắt lại khi nhìn thấy sự mỏng manh và bất lực của Phong Hào. Người mà cô luôn ngưỡng mộ với vẻ ngoài kiên cường, trách nhiệm trong công việc, giờ đây chỉ còn là một hình bóng yếu ớt, chìm trong nỗi đau không cách nào diễn tả thành lời.
"Phong Hào..." Cô nhẹ giọng gọi, bước đến gần rồi ngồi xuống bên cạnh.
Cậu không đáp, đôi mắt vô hồn nhìn xuống sàn, những giọt nước mắt vẫn rơi, không thể kiềm chế. Thúy Vy không nói thêm, chỉ lặng lẽ vươn tay đặt lên vai cậu, truyền cho cậu một chút an ủi.
"Vy..." Cậu thì thào, giọng khản đặc. "Tại sao... tại sao tao lại đi đến mức này? Tao sai ở đâu mà mọi thứ lại trở thành như thế?"
Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ ôm lấy cậu, để cậu dựa vào vai mình. "Không sao đâu, Hào... Có tao ở đây rồi. Khóc đi, cứ khóc đi..."
Và cứ thế, trong góc tối của căn phòng, Phong Hào trút hết những giọt nước mắt chất chứa nỗi buồn và tổn thương. Thúy Vy ở bên, lặng lẽ làm điểm tựa duy nhất cho người bạn của mình trong giây phút chông chênh nhất.
------------------------------------------------//----------------------------------------------
Ý là xíu nữa VN thắng shop tặng mí bà thêm chap
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro