Trong Rừng


Buổi sáng hôm nay, không khí Đà Lạt mang theo cái se lạnh dịu nhẹ, như một tấm khăn mỏng bao trùm cả không gian. Phong Hào thức dậy từ rất sớm, ánh mắt cậu chạm ngay vào màn sương mờ phủ ngoài khung cửa sổ. Hơi thở cậu hòa vào không khí lành lạnh, tạo nên từng làn khói mỏng manh tan biến ngay trong khoảnh khắc.

Cậu bước xuống giường, khẽ kéo rèm cửa, để ánh sáng le lói của bình minh len lỏi vào căn phòng. Đôi tay cậu nhanh chóng sắp xếp lại những thứ cần thiết cho buổi từ thiện hôm nay. Hộp quà, vài bộ trang phục thay đổi, và những tài liệu cần thiết đều được cậu kiểm tra cẩn thận, không để sót thứ gì.

Tiếng nước chảy từ phòng tắm phía sau vang lên, báo hiệu rằng Thái Sơn cũng đã thức giấc. Phong Hào quay sang liếc nhìn cánh cửa khép hờ, khẽ thở dài. Cảm giác lạ lẫm khi chia sẻ không gian với Thái Sơn vẫn còn lẩn khuất trong lòng cậu, dù cả hai đã sống chung dưới một mái nhà suốt thời gian qua.

Khi Thái Sơn bước ra, khăn tắm vắt hờ trên vai, anh nhìn cậu thoáng qua và nhếch môi cười nhẹ, giọng nói có chút trêu chọc: "Cậu dậy sớm nhỉ. Định làm gì? Chạy bộ à?"

Phong Hào không đáp, chỉ lẳng lặng xếp nốt vài món đồ vào túi xách. Thái Sơn nhận ra sự im lặng của cậu, nhưng không nói gì thêm. Anh bước tới lấy áo khoác và chuẩn bị sẵn sàng.

Hai người cùng xuống sảnh khách sạn, nơi những thành viên khác trong đoàn đã bắt đầu tụ tập. Không khí buổi sáng Đà Lạt thật khác biệt, mang theo sự tươi mới và thư thái. Nhưng trong lòng Phong Hào, mọi thứ vẫn không hề nhẹ nhõm. Cậu bước đi, cố gắng giữ nụ cười trên môi, che giấu sự nặng nề trong tâm trí.

"Phong Hào, lát nữa chú ý đừng để bị lạc," Thái Sơn nhắc nhở, giọng nói mang chút vẻ trịch thượng nhưng lại chứa đựng một sự quan tâm ẩn ý.

Phong Hào khẽ gật đầu, ánh mắt lướt nhanh qua anh. "Tôi biết rồi."

Cả hai bước lên xe, sẵn sàng cho ngày dài trước mắt. Cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những hàng thông cao vút nối tiếp nhau chạy dài theo con đường nhỏ. Một ngày mới bắt đầu, nhưng trong lòng cậu, những cảm xúc phức tạp vẫn chưa thể nào gỡ rối.

Lịch trình buổi từ thiện hôm nay được sắp xếp kín đáo nhưng đầy ý nghĩa. Xe chở đoàn rời khách sạn từ rất sớm, hướng về một trường học vùng sâu nơi các em học sinh hiếu học đang háo hức chờ đợi.

Phong Hào và Thái Sơn là tâm điểm của sự chú ý. Khi đoàn xe đến nơi, các em nhỏ đã xếp hàng ngay ngắn với những nụ cười rạng rỡ. Cậu và anh bước xuống xe, cả hai đều ăn vận đơn giản nhưng gọn gàng, thân thiện.

Phong Hào cúi xuống trò chuyện với một bé gái nhỏ nhắn, ánh mắt cậu dịu dàng khi nhìn những cuốn sách trong tay cô bé. "Em thích đọc sách lắm à?" cậu hỏi, nụ cười chân thành trên môi.

Bé gái ngượng ngùng gật đầu. "Dạ, em thích lắm! Sau này em muốn làm cô giáo."

Cậu bật cười, xoa đầu cô bé. "Em giỏi lắm. Cố gắng nhé, anh tin em sẽ làm được."

Trong khi đó, Thái Sơn phát quà cho từng em học sinh. Anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng những cử chỉ nhẹ nhàng của anh đã thu hút sự chú ý của mọi người. Một vài phóng viên chụp lại khoảnh khắc ấy, khéo léo ghi lại hình ảnh của hai người.

Sau khi trao quà cho các em học sinh, Phong Hào tìm một góc yên tĩnh để ngồi nghỉ. Trời Đà Lạt se lạnh nhưng ánh nắng nhẹ nhàng khiến không gian trở nên dễ chịu. Cậu cầm chai nước suối, khẽ uống một ngụm, ánh mắt nhìn xa xăm về phía dãy núi mờ sương.

Giữa lúc ấy, một cậu bé khoảng chín, mười tuổi, rụt rè chạy lại gần. Đôi mắt đen lay láy của cậu bé nhìn cậu đầy ngưỡng mộ.

"Anh Hào," cậu bé khẽ gọi, giọng nhỏ nhưng đầy quyết tâm.

Phong Hào quay lại, hơi bất ngờ nhưng liền nở nụ cười dịu dàng. "Có chuyện gì thế em?"

Cậu bé ngập ngừng, tay nắm chặt góc áo đồng phục, như cố lấy hết can đảm để nói. "Sau này... lớn lên em muốn trở thành người giống anh."

Câu nói đơn giản nhưng lại khiến Phong Hào sững sờ trong giây lát. Cậu đặt chai nước xuống, nhìn thật kỹ cậu bé trước mặt. "Sao em lại muốn giống anh?"

Cậu bé cúi đầu, đôi tay nhỏ xíu bối rối vân vê. "Vì anh tốt bụng, vì anh giúp mọi người... Em muốn sau này cũng có thể làm được nhiều điều ý nghĩa như anh."

Lời nói trong sáng và chân thật ấy như một cơn gió ấm áp len lỏi vào trái tim của Phong Hào. Cậu khẽ mỉm cười, cúi xuống để ánh mắt ngang bằng với cậu bé. "Em biết không, anh cũng từng có ước mơ giống em, muốn trở thành người làm được những điều tốt đẹp. Nhưng để làm được điều đó, anh đã phải cố gắng rất nhiều, rất nhiều."

Cậu bé ngước lên, ánh mắt long lanh. "Vậy... em cũng sẽ cố gắng. Em sẽ học thật giỏi, sẽ ngoan ngoãn, để sau này có thể làm được như anh!"

Phong Hào xoa đầu cậu bé, giọng cậu trầm ấm, mang theo một sự khích lệ. "Anh tin em sẽ làm được. Và biết đâu sau này, em sẽ còn làm được những điều lớn lao hơn cả anh nữa."

Cậu bé gật đầu, cười tươi rói, rồi nhanh nhẹn chạy về phía các bạn. Phong Hào nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy, lòng cậu bỗng dưng trĩu nặng một cảm xúc khó tả.

Phía xa, Thái Sơn đứng tựa lưng vào cửa xe, lặng lẽ quan sát. Anh không bỏ sót bất kỳ khoảnh khắc nào giữa Phong Hào và cậu bé. Anh nhíu mày, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười nhẹ khó nhận ra. Có lẽ, anh vừa hiểu thêm một chút về con người bên cạnh mình.

Buổi sáng kết thúc khi cả đoàn di chuyển đến điểm thứ hai, nơi một căn nhà tình nghĩa đang chuẩn bị được bàn giao cho một hộ gia đình khó khăn. Căn nhà nhỏ nhưng sạch sẽ, vững chắc, là ước mơ của đôi vợ chồng già đã phải sống tạm bợ suốt nhiều năm.

Phong Hào đại diện đoàn trao chìa khóa nhà, ánh mắt cậu ánh lên niềm xúc động. "Hy vọng căn nhà này sẽ là nơi che chở cho cô chú, mang lại những ngày tháng ấm áp và hạnh phúc."

Người phụ nữ già rưng rưng nước mắt, nắm lấy tay cậu. "Cảm ơn cháu nhiều lắm. Cảm ơn vì mọi thứ."

Trong lúc Thái Sơn đứng lặng quan sát, một ông lão tóc bạc phơ từ phía sau tiến lại gần. Ông mặc một chiếc áo sơ mi đã sờn vai nhưng được giặt sạch sẽ, đôi bàn tay chai sạn cầm chặt lấy chiếc mũ lưỡi trai. Ông đứng cạnh Thái Sơn, ánh mắt già nua nhưng sắc bén nhìn về phía Phong Hào đang trò chuyện vợ mình.

Ông khẽ cười, giọng nói trầm ấm nhưng đầy ý tứ vang lên đủ để Thái Sơn nghe rõ:

"Cậu trai trẻ, ánh mắt của cậu giống hệt ánh mắt tôi ngày trước khi nhìn bà ấy."

Thái Sơn khựng lại, nghiêng đầu nhìn ông lão. "Ông đang nói gì vậy?"

Ông lão không trả lời ngay, thay vào đó, ánh mắt ông vẫn chăm chú dõi theo Phong Hào. Ông chỉ tay về phía cậu, rồi quay sang nhìn Thái Sơn, đôi mắt ánh lên vẻ từng trải pha chút hoài niệm.

"Là ánh mắt khi cậu nhìn cậu nhóc kia. Đó là ánh mắt của người yêu thương sâu sắc nhưng lại không dám thừa nhận. Tôi đã từng như thế, đã để bà ấy đi mất trước khi tôi kịp nói bất kỳ điều gì. Cũng may mắn là, đến cuối cùng tôi đã giữ được bà ấy đến ngày hôm nay"

Thái Sơn nhíu mày, định lên tiếng phủ nhận, nhưng lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng. Anh quay đầu nhìn Phong Hào, người vẫn đang mỉm cười dịu dàng, tràn đầy năng lượng trong ánh nắng nhạt của Đà Lạt.

Ông lão cười khẽ, như đọc được suy nghĩ của anh. "Cậu trai, đôi khi chúng ta nghĩ rằng có rất nhiều thời gian, nhưng thực ra, chẳng có gì là mãi mãi cả. Đừng để đến khi hối tiếc thì đã quá muộn."

Nói xong, ông lão đội mũ lên đầu, chống gậy bước đi chậm rãi. Thái Sơn đứng lặng người, những lời nói kia cứ vang vọng mãi trong đầu anh.

Anh nhìn lại Phong Hào lần nữa, lần này không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, mà thay vào đó là sự bối rối, như thể trong lòng anh vừa bị xáo trộn bởi một điều gì đó rất lớn.

Buổi chiều, đoàn tiếp tục đến một khu vực công cộng để phát cơm từ thiện cho những người vô gia cư. Những suất cơm nóng hổi được trao tận tay, kèm theo những nụ cười ấm áp.

Cậu cẩn thận lấy từng hộp cơm, trao cho từng người. Một người phụ nữ lớn tuổi nắm chặt tay cậu, giọng nói khàn đặc vì xúc động. "Cảm ơn cậu trai trẻ. Thật lâu rồi tôi mới được ăn một bữa đầy đủ thế này."

Cậu mỉm cười, ánh mắt không giấu được sự xót xa. "Không có gì đâu ạ. Mong cô luôn khỏe mạnh."

Thái Sơn đứng bên cạnh, giúp đỡ mọi người xếp hàng. Anh bất giác liếc nhìn Phong Hào, nhận ra vẻ trầm ngâm trong đôi mắt cậu. Anh khẽ nói, giọng không lớn nhưng đủ để cậu nghe thấy: "Đừng để tâm quá nhiều. Có những chuyện chúng ta làm không thay đổi được quá khứ, nhưng có thể giúp họ có hiện tại tốt hơn."

Phong Hào ngước lên nhìn anh, ánh mắt phức tạp, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu nhẹ.

Khi ánh mặt trời khuất dần sau những rặng núi, cả đoàn trở về trong sự mệt mỏi nhưng đầy ý nghĩa. Cậu ngồi trên xe, đầu tựa vào cửa kính, lòng vẫn vương chút lắng đọng từ những khoảnh khắc trong ngày. Thái Sơn im lặng ngồi bên cạnh, tay nghịch điện thoại, nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn liếc sang cậu.

Cả hai chẳng ai nói gì, nhưng có lẽ đâu đó trong lòng họ, một điều gì đó nhỏ bé đang dần thay đổi.

Chiếc xe bất ngờ chết máy giữa đoạn đường vắng. Trời đã bắt đầu sẫm tối, và không gian xung quanh càng thêm âm u bởi bóng cây cối dày đặc hai bên. Người tài xế cố gắng kiểm tra nhưng bất lực, đành thông báo với cả đoàn:

"Xe hỏng nặng, không thể sửa ngay được. Đêm nay chắc chúng ta phải nghỉ lại đây."

Cả đoàn người bối rối. Những ánh mắt lo lắng len lỏi trong không khí tĩnh lặng. Phong Hào siết chặt chiếc áo khoác của mình, cố trấn an trước cái lạnh và cảm giác bất an đang dâng lên.

Thái Sơn bước tới, giọng nói trầm ổn phá tan sự im lặng:
"Nếu đã vậy, chúng ta cần chuẩn bị cho một đêm ở lại đây. Ai nấy chia nhau đi tìm cành cây khô để đốt lửa, không được đi quá xa. Cứ nhanh chóng quay lại."

Phong Hào nhìn quanh. Ánh mắt anh dừng lại trên cậu một thoáng, rồi thẳng thừng nói:
"Cậu đi hướng kia, tôi đi hướng ngược lại. Tìm đủ rồi quay lại xe ngay, đừng chậm trễ."

Cậu có chút ngập ngừng. "Nhưng... đi một mình liệu có ổn không?"

"Đừng nói nhiều, nơi này không có gì nguy hiểm đâu," Thái Sơn đáp, giọng pha chút lạnh lùng.

Phong Hào khẽ gật đầu, tự siết chặt bản thân, rồi đi theo con đường mòn nhỏ về hướng ngược với anh.

Bóng tối dần bao phủ lấy khu rừng. Phong Hào bước đi chậm rãi, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin hắt lên những thân cây xung quanh. Không khí lạnh lẽo và tĩnh mịch bao trùm, khiến cậu không khỏi rùng mình.

Tay cậu nhặt lấy những cành cây khô rải rác trên mặt đất, nhưng tâm trí lại không ngừng căng thẳng bởi cảm giác bị cô lập giữa nơi hoang vu. Bất chợt, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía bụi rậm.

Phong Hào giật mình đứng lại. Cậu nín thở, cố gắng lắng nghe, nhưng ngoài tiếng xào xạc của lá cây trong gió, chẳng có gì khác.

''Chỉ là gió thôi... phải không?''

Cậu quay người, định tiếp tục bước đi thì bất ngờ một bóng đen lướt qua tầm mắt. Cậu khựng lại, đôi tay siết chặt bó cành cây đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

"Chết tiệt, đừng làm mình sợ nữa," cậu thì thầm tự trấn an, nhưng đôi chân lại bất giác tăng tốc.

Ở một hướng khác, Thái Sơn cũng đang thu gom những cành cây lớn. Tuy nhiên, khi ánh đèn pin lia qua một khoảng rừng trống, anh dừng lại. Anh khẽ nhíu mày, cảm giác không ổn len lỏi trong lòng.

Quay đầu nhìn về hướng Phong Hào đi, anh thầm nghĩ: Cậu ấy có khi nào... lạc không?

Không chần chừ, Thái Sơn vội vã quay lại con đường cũ, ánh đèn pin liên tục quét qua hai bên tìm kiếm dấu hiệu của cậu.

Phong Hào cảm thấy như có ai đó đang theo sát phía sau mình. Lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi, hơi thở gấp gáp. Cậu không còn để ý đến việc nhặt cành cây nữa, chỉ muốn nhanh chóng quay lại xe.

Bỗng nhiên, từ phía sau, một giọng nói trầm vang lên:
"Phong Hào!"

Cậu giật bắn, quay phắt lại. Ánh đèn pin của Thái Sơn chiếu thẳng vào mặt cậu, khiến cậu phải nheo mắt.

"Anh... sao anh lại ở đây?" Cậu thở hổn hển, cố giấu đi sự run rẩy.

"Thấy cậu đi lâu quá nên tôi tới tìm," anh đáp, giọng vẫn đều đều nhưng ánh mắt sắc bén. "Cậu nghĩ đi một mình thế này an toàn chắc?"

Phong Hào không trả lời, chỉ im lặng cúi đầu.

Thái Sơn thở dài, tiến lại gần hơn. "Đi thôi, đừng khiến người khác phải lo lắng vì cậu."

Không nói thêm lời nào, anh kéo tay Phong Hào, dẫn cậu đi theo ánh sáng từ chiếc đèn pin. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Phong Hào khẽ ngước nhìn bóng lưng của anh, trong lòng trào lên một cảm giác khó tả  vừa ấm áp vừa đau lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro