Trước Khi Tồn Tại
Sau khi tắm xong, cậu bước ra, trên tay cầm một chiếc khăn lông trắng, lau lau mái tóc của mình. Cậu xuống phòng bếp, nấu một chút gì để ăn, nấu xong cậu cứ đăm đăm nhìn thành quả rồi một đũa cũng không chạm đến. Cảm giác vô định bao trùm lấy cậu. "Tại sao lại là tôi? Tại sao không thể tìm ra lối thoát khỏi mọi thứ này?" Những câu hỏi quay cuồng trong tâm trí nhưng không thể tìm được câu trả lời. Cậu thẫn thờ ngồi xuống, để cho thời gian lặng lẽ trôi qua, rồi bất giác đem đĩa thức ăn dọn đi.
Cậu trở lại phòng, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp màu xanh cũ kỷ. Cậu vuốt ve nó một lúc, cảm nhận những vết trầy xước trên bề mặt, như thể đang vuốt ve ký ức của chính mình. Cậu thở dài, đôi tay run lên khi mở nắp hộp. Tấm ảnh anh, tấm ảnh cậu đã chụp lén anh nhiều năm về trước, giờ vẫn nằm im lặng trong đó. Cậu nhìn vào bức ảnh, tự hỏi mình: *Anh có còn nhớ tôi không?*
"Đừng nghĩ về anh ta nữa." Cậu thì thầm, giọng khẽ như một lời tự nhủ, nhưng chẳng thể xua đi được những suy nghĩ ấy. Mọi thứ trong quá khứ dường như vĩnh viễn gắn liền với nhau, như thể không thể tách rời. Khóc một lúc lâu, cậu ôm lấy chiếc hộp vào lòng, cảm nhận những ký ức đau đớn quấn chặt lấy mình, không biết thiếp đi từ bao giờ...
Buổi sáng hôm nay dịu nhẹ như một bức tranh tinh khôi, khi ánh bình minh nhẹ nhàng len lỏi qua những khung cửa sổ, chiếu xuống mặt đất những tia sáng ấm áp. Không khí còn đượm hơi sương, mang theo một cảm giác thanh mát và trong lành, như thể mọi vật xung quanh đều thức dậy trong sự tĩnh lặng và yên bình.
Nhưng trong ánh sáng dịu dàng của buổi sáng, cậu lại cảm thấy trống rỗng. "Tại sao tôi lại luôn cảm thấy như vậy, cứ mãi bế tắc trong chính suy nghĩ của mình?" Đôi mắt cậu lướt qua những tia sáng, nhưng chỉ thấy một khoảng tối mênh mông trong lòng, không sao thấu hiểu nổi bản thân mình. Những ký ức về anh vẫn luôn ám ảnh, dù cậu có cố gắng để quên.
Cậu không hề giận anh, không phải sự căm phẫn, nhưng trong lòng cậu lại là một nỗi buồn vĩnh viễn không thể giải thoát. "Anh ấy đi rồi. Và tôi cũng phải sống tiếp, nhưng sao lại cứ mãi dừng lại ở đây?" Những câu hỏi lặp đi lặp lại, nhưng chẳng có đáp án nào đủ làm dịu đi vết thương trong trái tim cậu.
Tỉnh dậy, đôi mắt cậu không còn trong sáng như buổi sáng, mà là một sự mờ đục, như thể những giọt mưa đã làm tắt đi hết mọi ánh sáng còn sót lại trong tâm hồn. Đôi mắt ấy giờ đây chứa đựng sự mệt mỏi không thể xua tan, như một làn sóng lớn đang cuộn trào trong trái tim. Cậu muốn gào lên, nhưng lại sợ rằng nếu mở miệng, mọi thứ sẽ sụp đổ hoàn toàn. *Mọi thứ đã qua rồi, sao tôi lại vẫn không thể buông bỏ?*
''Trần Phong Hào, đừng nghĩ nữa, tất cả đã qua rồi," cậu tự nhủ, nhưng chính những lời nói đó lại càng làm nỗi đau trong lòng cậu thêm sắc nhọn. Cảm giác ấy như một ngọn lửa cháy rừng rực, thiêu đốt hết mọi hy vọng, chỉ để lại một khoảng không lạnh lẽo, trống rỗng. *Mình sẽ không bao giờ quên được anh ấy, đúng không?*
Mỗi ngày trôi qua, cậu lại càng cảm nhận rõ hơn sự mệt mỏi trong tâm hồn, như một gánh nặng không thể tháo xuống. Mỗi bước đi giờ đây như một cuộc chiến đấu. Cậu phải chiến đấu với chính bản thân mình, phải buộc mình tiến lên, nhưng tâm trí cậu lại như đang chìm trong bể khổ vô tận. "Mình có thể tiếp tục không? Mình có thể sống tiếp mà không có anh ấy bên cạnh không?"
Cậu thở một hơi dài, mệt mỏi, rồi sau đó thay quần áo chuẩn bị đến phim trường.
''Mày ơi, mày tới rồi,'' giọng nói lo sợ của Thúy Vy thốt lên.
Cậu khó hiểu nhìn cô, rồi tò mò hỏi, "Gì vậy?"
''Nãy giờ không biết vì sao mà Thái Sơn cứ nhìn chằm chằm về phía này, mày xem sóng lưng tao lạnh hết rồi nè,'' vừa nói cô vừa liếc nhìn phía sau.
Cậu quay lại, và ánh mắt ấy lại một lần nữa chạm phải ánh mắt của anh. Ánh mắt đó như một ngọn lửa âm ỉ đang cháy, không vội vã nhưng không thể tắt. Một nỗi hận thù sâu thẳm, như thể đang bị đốt cháy từ bên trong.
"Anh vẫn chưa quên, và tôi thì không thể thoát ra khỏi những điều đã qua," Trần Phong Hào nghĩ, cảm giác nỗi đau trong lòng mình lại càng rõ ràng hơn. Mọi thứ bỗng trở nên mờ nhạt, không có lối thoát. Nhưng cậu lại không thể rời đi, không thể buông bỏ những gì đã được viết ra.
Khi Thái Sơn bước vào phim trường, ánh mắt anh tự nhiên hướng về phía Trần Phong Hào. Mặc dù cậu ấy không hề nhìn anh, nhưng ánh mắt của Thái Sơn không thể rời khỏi hình bóng ấy. Cứ như thế, dù đã cố gắng kiềm chế, ánh nhìn của anh vẫn dán chặt vào cậu, như thể có một sức hút vô hình mà anh không thể cưỡng lại.
*Dù tôi muốn, tôi cũng không thể dừng lại.* Thái Sơn nghĩ trong lòng, ánh mắt lạnh lùng vẫn không rời khỏi cậu. Mỗi lần nhìn thấy Phong Hào, một cảm giác bức bối không thể tả cứ trào dâng trong anh. Đó là nỗi tức giận, là sự đau đớn không thể nguôi ngoai, là những ký ức mà anh đã cố gắng chôn vùi từ lâu nhưng lại cứ quay về mỗi khi anh đối diện với cậu.
"Anh ấy vẫn như vậy, không có gì thay đổi." Phong Hào tự nói với chính mình, dù trong lòng biết rõ mọi thứ đã thay đổi quá nhiều rồi. Cái cảm giác ấy, cái cảm giác không thể tha thứ, không thể chấp nhận những gì đã xảy ra, lại cứ vây quanh cậu. Cậu biết có lẽ anh cũng không thể nào quên được những gì đã xảy ra giữa họ, không thể nào tha thứ cho cái cách mà cả hai đã rời xa nhau, đã để lại trong lòng đau khổ mà không một lời giải thích.
Ánh mắt của Thái Sơn lúc này không còn sự mềm mại, không còn sự chân thành như ngày trước. Nó giờ đây chứa đựng sự căm phẫn, sự tổn thương mà anh không biết làm sao để thoát ra. *Cậu ấy nghĩ tôi có thể quên sao?* anh muốn gào lên, nhưng lại kìm nén, vì anh biết rằng càng thể hiện cảm xúc, càng làm mọi thứ trở nên khó xử hơn.
Những năm tháng qua đi không làm mờ đi được sự giận dữ trong anh. Đó không chỉ là sự căm ghét, mà là sự xâm chiếm của những ký ức đau đớn. Anh cố gắng quay mặt đi, để không phải đối diện với Phong Hào nữa, nhưng những hình ảnh xưa vẫn cứ hiện lên rõ mồn một trong tâm trí. *Cô ấy đã bỏ tôi đi, không phải vì cô ấy không yêu tôi, mà vì...*
Thái Sơn siết chặt tay, ngực anh thắt lại, giống như có một bàn tay vô hình siết chặt lấy trái tim anh. *Nếu tôi không để cho cậu ta nhìn thấy sự căm phẫn này, liệu cậu ấy có hiểu được?* Ánh mắt của anh ngày càng trở nên tối tăm, như muốn thiêu đốt hết tất cả mọi thứ xung quanh. Thái Sơn tự nói, nhưng trong lòng lại chẳng thể thuyết phục bản thân mình. *Dù có hận cậu ta, tôi vẫn không thể bỏ cậu ta. Tại sao lại như thế?*
Khi ánh mắt của anh chạm vào Phong Hào lần nữa, nó không phải là một ánh mắt của sự tha thứ, mà là của sự kết tội. Ánh mắt ấy đầy giận dữ, như muốn chất vấn: *Tại sao lại như vậy? Tại sao lại là tôi, tại sao lại làm tổn thương tôi như thế?*
Những tia nhìn của anh là sự tố cáo, là một lời phán xét không thể phủ nhận. Anh không cần nói một lời, chỉ cần một ánh mắt như vậy là đủ để truyền tải tất cả những gì anh cảm nhận. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim cậu như bị xé toạc thêm lần nữa. "Cảm giác này... sao mà đau đến vậy?" Phong Hào không biết phải làm gì, chỉ có thể đứng đó, cảm nhận sự tàn nhẫn trong chính ánh mắt của .
Bắt đầu Drama, tất nhiên phải hiểu sự căm ghét đối phương rồi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro