Uy Hiếp
Ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn ngủ chiếu lên căn phòng, tạo nên một bầu không khí ấm áp nhưng không kém phần lôi cuốn. Thái Sơn cúi xuống, đôi mắt anh như ngọn lửa cháy âm ỉ, nhìn sâu vào đôi mắt Phong Hào đầy trìu mến và mãnh liệt. Khoảng cách giữa hai người dần bị xóa nhòa, hơi thở của anh nhẹ nhàng phả lên môi cậu, vừa nóng bỏng vừa như lời mời gọi ngầm.
Bàn tay anh khẽ lướt qua gương mặt cậu, từng ngón tay vuốt nhẹ trên làn da mềm mại, như muốn lưu giữ từng đường nét một cách trân trọng. Phong Hào không kìm được nhịp tim rộn ràng trong lồng ngực, từng hơi thở như bị cuốn theo nhịp điệu dịu dàng nhưng cũng đầy sự kiểm soát của anh.
Khi đôi môi chạm vào nhau, nụ hôn không vội vã mà kéo dài, dịu dàng như một lời thủ thỉ nhưng lại cháy bỏng như ngọn lửa âm thầm lan tỏa. Cảm giác lân lân tràn ngập, mọi giác quan như hòa quyện, khiến không gian xung quanh dường như tan biến.
Thái Sơn tiếp tục tiến gần hơn, từng cử chỉ đầy trân trọng nhưng không giấu được sự mãnh liệt trong đáy mắt. Ngón tay anh di chuyển dọc theo sống lưng cậu, để lại một cảm giác râm ran như từng cơn sóng nhỏ lướt qua da thịt. Phong Hào run nhẹ, nhưng không né tránh, để mặc cho bản thân cuốn vào vòng xoáy cảm xúc không lối thoát.
Khoảnh khắc ấy không chỉ là sự hòa quyện giữa hai cơ thể, mà còn là sự giao thoa giữa hai tâm hồn đang tìm kiếm lẫn nhau, lấp đầy những khoảng trống mà chỉ họ mới có thể chạm tới.
Đôi môi Thái Sơn mãnh liệt sáp lại, đã không còn dịu dàng triền miên, mà ngậm lấy môi Phong Hào cố sức mút vào, khẳng cắn. Cậu cảm thấy đau đớn, nhưng lại không thể chống cự trước sự kìm hãm của anh, nên không có ý niệm kháng cự trong đầu, đôi tay ngược lại, trong vô thức còn choàng qua ôm lấy cổ Thái Sơn, Anh hôn mãnh liệt hơn, Phong Hào cảm giác trong miệng mình thế nhưng đã dậy mùi máu tươi.
"Thái, Sơn. ưm" Thái Sơn từ khóe môi Phong Hào bắt đầu hôn xuống dưới, đôi môi lướt qua đường cong nơi cầm, rồi đến chỗ hầu kết đang dao động.
"Phong..." Tuy rằng một tiếng "Hào" của Thái Sơn vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai Phong Hào, nhưng khi đầu lưỡi của anh liếm qua hầu kết nhô lên của cậu, người chưa từng hưởng qua tư vị tình dục như cậu, đại não liền lặp tức vì loại khoái cảm này mà trở nên vựng nhuyễn, vốn nên rất đau lòng vì cách gọi này hiện tại cũng không còn tâm trí để so đo.
Thái Sơn đem vạt áo của Phong Hào rút ra khỏi quần, giải khai toàn bộ nút áo, bộ ngực trần trụi lặp tức lộ ra. Miệng lưỡi anh ở trước ngực Phong Hào vừa hôn vừa liếm, sau khi dùng môi cọ cọ vào đầu v* đã hơi cứng lên, liền nhẹ nhàng hé miệng hàm nhập thứ đang hưng phấn đó vào trong.
"Thái Thái Sơn" Phong Hào ngẩn đầu há mồm thở dốc, cậu bây giờ toàn tâm toàn ý vùi đầu vào khoái cảm do tình dục mang lại, bị sỉ nhục, chà đạp như thế nào cũng được, đều quan trọng nhất chính là hiện tại Thái Sơn, người mà cậu đã yêu 5 năm, đang ở ngay trước mặt cậu. Thậm chí biết rõ bản thân thật đáng thương, nhưng vẫn ngăn không nổi niềm xúc động.
Thái Sơn tựa hồ còn muốn làm cho người trước mặt càng thêm nhiều vui sướng, liền đem một bên đầu v* Phong Hào hút đến no đủ cứng rắn, bên còn lại cũng được hai ngón tay anh xoa nắn không ngừng.
Phong Hào trong cơn say làm sao chống lại được loại khiêu khích này, nửa người dưới rất nhanh đã có phản ứng.
"Cậu vẫn như vậy, đã muốn cứng ..." Miệng Thái Sơn ngậm lấy một bên đầu v* của Phong Hào, mơ hồ phát ra tiếng cười nhỏ, một bàn tay nãy giờ còn nhàn rỗi bỗng hướng phía khố gian của Phong Hào sờ đến, cao thấp an ủi bộ vị đang nổi lên kia.
"A... Ưm...Không cần..." đầu v*, khố gian là những bộ vị tối mẫn cảm trên cơ thể lại bị Thái Sơn liếm duyệt, xoa nắn, vuốt ve như vậy, Phong Hào bị quá nhiều khoái cảm cùng lúc làm cho hư nhuyễn...
Buổi sáng hôm sau, ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào căn phòng, phủ lên không gian một vẻ u ám xen lẫn yên bình. Phong Hào tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên là cơn đau âm ỉ nơi cơ thể, khiến cậu khẽ nhíu mày. Ánh mắt vô tình lia qua căn phòng, và hình ảnh Thái Sơn đang ngồi trên ghế sofa lập tức khiến cậu giật mình.
Anh ngồi đó, dáng vẻ ung dung nhưng đầy áp lực, chân vắt chéo, tay cầm điếu thuốc nhả từng làn khói trắng như hòa quyện vào không khí. Đôi mắt anh nhìn cậu, lạnh lùng nhưng mang theo chút đắc ý, tựa như dã thú vừa chiếm lĩnh lãnh thổ.
Phong Hào thất kinh khi nhận ra cơ thể mình trần trụi dưới tấm chăn mỏng. Gương mặt cậu tái đi, hai tay vô thức kéo chăn lên che kín lấy mình, ánh mắt hiện rõ sự hoang mang lẫn tổn thương.
"Anh... làm gì thế này?" Giọng cậu run rẩy, vừa giận dữ vừa không thể tin nổi vào điều đang diễn ra.
Thái Sơn khẽ nhếch môi, dập điếu thuốc vào gạt tàn, đôi mắt không rời khỏi cậu. "Cậu nghĩ xem?" Giọng nói anh trầm thấp nhưng như mũi dao sắc nhọn, đâm sâu vào tâm trí Phong Hào.
Cảm giác tủi hổ và bất lực dâng lên, cậu không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết cúi gằm mặt tránh đi ánh mắt đầy áp lực của anh. Không gian giữa hai người trở nên ngột ngạt, như thể mọi lời nói đều bị bóp nghẹt bởi những cảm xúc đan xen.
Phong Hào đưa tay xoa xoa thái dương, vẻ mặt cậu nhăn lại như đang cố gắng truy tìm những mảnh ký ức rời rạc từ đêm qua. Nhưng cơn đau âm ỉ nơi đầu và sự trống rỗng trong tâm trí khiến cậu nhận ra, một lần nữa, cái thói quen say là quên của mình lại đưa cậu vào tình cảnh khó xử.
Thái Sơn vẫn ngồi đó, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng hành động nhỏ nhặt của cậu. Một nụ cười nhếch môi thoáng qua khuôn mặt anh, pha chút khinh thường xen lẫn thích thú.
"Có cần tôi nhắc cậu chuyện đêm qua không?" Anh lên tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng lại mang theo một sức nặng đáng sợ.
Phong Hào ngẩng đầu, ánh mắt đầy phòng bị nhìn anh. "Anh... đã làm gì tôi?" Cậu hỏi, giọng nói run rẩy nhưng trong đó vẫn cố giữ lại một chút kiên cường.
Thái Sơn không trả lời ngay, chỉ khẽ nghiêng người về phía cậu, đôi mắt như muốn khắc sâu ánh nhìn của anh vào tâm trí cậu. "Tôi làm gì hay không... cậu không nhớ sao? Vậy thì đừng vội quy kết."
Phong Hào siết chặt lấy tấm chăn, cảm giác bất lực và bối rối khiến cậu càng thêm khó chịu. "Nếu anh đã không làm gì, tại sao tôi lại..." Cậu cắn môi, không thể thốt ra hết câu, ánh mắt vẫn không dám rời khỏi người đối diện.
Thái Sơn dựa lưng ra ghế, thả một tiếng cười nhàn nhạt. "Thật thú vị khi nhìn cậu trong bộ dạng này. Dù sao thì..." Anh ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý. "Tôi còn muốn chờ xem cậu sẽ phản ứng thế nào sau đêm qua."
Lời nói của anh như lưỡi dao vô hình đâm vào lòng tự tôn của Phong Hào. Cậu không thể nhớ, nhưng nỗi sợ hãi mơ hồ trong lòng lại nói cho cậu biết, đêm qua không hề bình yên như những lời anh vừa nói.
Phong Hào cứng đờ người khi nghe lời Thái Sơn. Ánh mắt hoảng loạn của cậu dõi theo từng cử chỉ của anh, đặc biệt là khi anh nhấc chiếc điện thoại lên, một nụ cười mỉa mai thoáng hiện trên môi.
"Nếu cậu đã không nhớ, thì để tôi giúp cậu nhớ lại," Thái Sơn lạnh lùng nói, ánh mắt đầy tính toán. Anh xoay xoay chiếc điện thoại trong tay như thể đang thưởng thức một món đồ chơi. "Xem đi."
Phong Hào do dự vài giây trước khi đưa tay nhận lấy chiếc điện thoại. Đầu ngón tay cậu run rẩy chạm vào màn hình.
Khi đoạn video phát lên, âm thanh đầu tiên vang lên khiến tim cậu như ngừng đập. Tiếng rên rỉ yếu ớt, hơi thở đứt quãng trong màn đêm tĩnh lặng, tất cả như một lưỡi dao sắc nhọn cứa sâu vào lý trí vốn đã mong manh của cậu. Khuôn mặt cậu tái nhợt dần, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng khi nhận ra những gì hiện ra trước mắt.
"Đừng lo, đây chỉ là một bản sao. Nguyên bản vẫn nằm an toàn trong tay tôi," Thái Sơn nói, giọng điệu không giấu nổi sự đắc ý.
Phong Hào ngẩng lên nhìn anh, đôi môi mấp máy nhưng không thể thốt ra lời nào. Những giọt nước mắt bất giác lăn dài trên gò má, vừa là nỗi sợ hãi, vừa là sự tủi nhục.
"Tại sao anh làm vậy?!" Cậu hét lên, giọng nói run rẩy, đầy đau đớn.
Thái Sơn nhún vai, đôi mắt lạnh lùng dán chặt vào cậu. "Tại sao à? Vì cậu cần được nhắc nhở rằng tôi không phải người mà cậu có thể dễ dàng từ chối. Nhớ lấy, Phong Hào, mọi thứ đều có giá của nó."
Phong Hào siết chặt chiếc điện thoại trong tay, lòng ngực nhói lên từng hồi. Sự tức giận xen lẫn nỗi nhục nhã khiến cậu không thể làm gì ngoài việc ngồi đó, hoàn toàn bất lực trước người đàn ông trước mặt.
Phong Hào cắn chặt môi, đôi mắt long lanh ánh nước dõi lên nhìn người đàn ông trước mặt. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự run rẩy nơi bàn tay đã phản bội nỗ lực ấy.
"Anh muốn gì?" Giọng cậu khẽ run, nhưng vẫn cố gắng giữ sự kiên cường trong ánh nhìn.
Thái Sơn bật cười, một nụ cười khinh bỉ pha chút thú vị. Anh nghiêng người về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo như gươm đâm thẳng vào cậu. "Đơn giản thôi. Làm người tình của tôi."
Không gian như lặng đi trong giây lát. Phong Hào ngồi đó, đôi vai nhỏ bé căng cứng. Cậu cúi đầu, đôi bàn tay đan chặt vào nhau, như thể đang cân nhắc từng từ trong câu trả lời. Một lúc sau, cậu ngẩng lên, giọng nói khàn đặc:
"Và nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Thái Sơn cười lớn, tiếng cười vang lên trong căn phòng nhỏ như một sự chế giễu tàn nhẫn. Anh đứng dậy, bước từng bước chậm rãi về phía cậu. Ngón tay dài thon nhịp nhịp trên chiếc điện thoại như đang nắm trong tay cả thế giới.
"Vậy thì đoạn video này," anh dừng lại, giọng nói chậm rãi nhấn nhá từng chữ, "sẽ ngập tràn trên mạng xã hội. Tất cả mọi người sẽ được chiêm ngưỡng dáng vẻ yếu ớt của cậu. Đoán xem, họ sẽ nghĩ gì về 'thiên thần nhỏ' Phong Hào của họ nhỉ?"
Phong Hào như đông cứng lại, từng lời nói của anh như một mũi dao đâm sâu vào lòng tự trọng của cậu. Cậu cắn môi đến bật máu, đôi mắt dâng đầy nước nhưng vẫn không để rơi xuống. Không gian lúc này chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp, hòa lẫn sự tuyệt vọng của cậu và sự nhẫn tâm đến lạnh người của anh.
Phong Hào đứng bật dậy, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Thái Sơn, giọng cậu vỡ òa đầy phẫn nộ:
"Anh dám!"
Thái Sơn không hề nao núng, chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười đầy chế nhiễu hiện rõ trên gương mặt. Anh cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt sắc lạnh như bóp nghẹt từng tia hy vọng cuối cùng trong cậu.
"Cậu đoán xem," anh nói, giọng trầm thấp nhưng ngập tràn sự thách thức, như thể đang tận hưởng từng khoảnh khắc chứng kiến cậu bất lực.
Phong Hào siết chặt nắm tay, từng móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến bật máu, nhưng cậu không quan tâm. "Anh không sợ hủy hoại chính mình sao? Nếu đoạn video đó lộ ra, anh nghĩ mình sẽ không bị ảnh hưởng gì ư?"
Thái Sơn bật cười, giọng cười lạnh lẽo đến rợn người. "Ảnh hưởng?" Anh ngả người dựa vào sofa, ung dung nhả ra một làn khói thuốc. "Cậu nghĩ tôi quan tâm ư? Tôi đã bước qua bao nhiêu tai tiếng để đứng đây ngày hôm nay, một lần nữa thì sao chứ? Nhưng cậu thì khác, Phong Hào. Cậu là người không thể chịu nổi dù chỉ một vết nhơ."
Cậu lùi lại một bước, cảm giác như bức tường phía sau sắp nuốt chửng lấy mình. "Anh... thật sự tàn nhẫn như thế sao?"
Thái Sơn nhướng mày, giọng điệu bỗng dưng nhẹ nhàng nhưng đầy mỉa mai: "Không phải cậu đã biết điều đó từ lâu rồi sao? Đừng làm vẻ bất ngờ, nó chẳng hợp với cậu chút nào."
Không gian như bị đóng băng, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của Phong Hào và sự đắc thắng lạnh lùng trong ánh mắt của Thái Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro