Phần 10: Đứng Vững Trước Cơn Bão

Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai vẫn chiếu qua cửa sổ, nhưng Phong Hào lại không cảm thấy bình yên như những ngày trước. Mặc dù anh đã thổ lộ cảm xúc của mình với Thái Sơn và nhận được sự đồng cảm, tình yêu ấy vẫn khiến anh cảm thấy một nỗi lo lắng không nguôi. Anh đã bước qua những tháng ngày cô đơn, nhưng tình yêu lại khiến anh cảm thấy mình như đang đứng giữa một cơn bão. Liệu anh có thể đối diện với tất cả những thử thách phía trước?

Những câu hỏi ấy vẫn xoay vòng trong tâm trí anh. Anh không biết mình có đủ mạnh mẽ để giữ lấy tình yêu này không. Thái Sơn có thể là người mà anh đã chọn, nhưng cuộc sống đâu phải lúc nào cũng dễ dàng.

Phong Hào đứng trước cửa sổ, đôi mắt hướng về phía chân trời, nơi những đám mây đen bắt đầu tụ lại, báo hiệu một cơn bão. Anh cảm nhận được sự bất ổn trong lòng mình, nhưng cùng lúc ấy, anh cũng nhận ra một điều: tình yêu không phải lúc nào cũng phải hoàn hảo, mà quan trọng là, dù có thế nào, ta vẫn có thể đứng vững nếu biết có người ở bên cạnh.

Một tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Phong Hào. Thái Sơn bước vào phòng, ánh mắt cậu nhìn anh với vẻ quan tâm.

Thái Sơn: "Anh vẫn ổn chứ?"

Phong Hào không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ im lặng nhìn Thái Sơn, cảm nhận sự yên bình từ sự hiện diện của cậu. Dù anh không nói gì, nhưng Thái Sơn luôn hiểu những điều không thể nói ra.

Phong Hào: "Tôi lo lắng... về tất cả những gì phía trước."

Thái Sơn tiến lại gần, đặt tay lên vai Phong Hào. Sự ấm áp từ bàn tay ấy truyền vào người Phong Hào, khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thái Sơn: "Sự lo lắng là điều tự nhiên. Nhưng chúng ta không thể để những lo lắng đó chi phối cuộc sống của mình. Nếu chúng ta không dám đối mặt, làm sao biết được mình có thể làm gì?"

Phong Hào quay lại nhìn Thái Sơn, ánh mắt anh thể hiện sự hoang mang, nhưng cũng có chút gì đó quyết tâm. Anh không muốn cứ mãi sống trong những nỗi sợ hãi vô hình. Anh muốn vượt qua chúng, cùng Thái Sơn.

Phong Hào: "Tôi không muốn bỏ cuộc."

Thái Sơn mỉm cười, đôi mắt cậu tỏa ra một sự kiên định mà Phong Hào cảm nhận rõ ràng. Cậu nắm lấy tay anh, không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài, kéo Phong Hào cùng đi.

---

Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Có những ngày, chúng ta cảm thấy như mình không thể tiếp tục được nữa. Nhưng chính trong những khoảnh khắc khó khăn ấy, ta mới nhận ra sức mạnh tiềm ẩn trong bản thân, sức mạnh có thể khiến ta vượt qua mọi thử thách, một cách mạnh mẽ và kiên cường hơn bao giờ hết.

Phong Hào cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình. Anh không còn sợ hãi, không còn cảm thấy mình yếu đuối. Bước đi bên cạnh Thái Sơn, anh biết rằng mình có thể đối diện với bất kỳ thử thách nào. Tình yêu không phải là thứ làm cho cuộc sống trở nên dễ dàng, nhưng nó chính là thứ giúp ta đứng vững khi cơn bão đến.

Thái Sơn nhìn vào Phong Hào, đôi mắt đầy sự thấu hiểu. Cậu không cần phải nói gì, chỉ cần đứng bên cạnh, đôi tay vững vàng nắm lấy tay Phong Hào, là đủ để cho anh cảm nhận được tình yêu này.

Thái Sơn: "Anh không đơn độc. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."

Và chính lúc ấy, Phong Hào cảm thấy rằng tình yêu thực sự là một thứ sức mạnh vô hình, không chỉ là cảm xúc, mà còn là sự quyết tâm, là sự cam kết đối với nhau.

---

Tình yêu không phải là sự hoàn hảo, mà là sự kiên nhẫn và lòng tin vào nhau. Khi chúng ta dám mở lòng và chấp nhận những thử thách, ta sẽ nhận ra rằng, với người mình yêu, tất cả mọi điều đều có thể vượt qua. Tình yêu không phải là một phép màu có thể giải quyết tất cả, nhưng nó chính là nguồn động lực để ta đi đến tận cùng của cuộc sống.

Phong Hào biết rằng, dù có bão tố hay giông gió, chỉ cần có Thái Sơn bên cạnh, anh sẽ không bao giờ bị gục ngã. Họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, vì tình yêu là sức mạnh, và họ đã sẵn sàng đối diện với mọi thử thách.

---

Hết phần 10.

______

Ê ý là bị buồn á:((

Kiểu viết mà không ai đọc:(

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro