Phần 11: Sự Thật Được Khám Phá
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và mối quan hệ giữa Phong Hào và Thái Sơn dần trở nên sâu sắc hơn. Mỗi ngày họ cùng nhau vượt qua những thử thách, dù lớn hay nhỏ, và mỗi thử thách lại khiến họ gần nhau hơn. Nhưng trong một khoảnh khắc không thể tránh khỏi, sự thật về những bí mật ẩn giấu dần dần hé lộ, khiến cả hai phải đối mặt với những quyết định mà họ chưa bao giờ nghĩ đến.
Một chiều nọ, khi Phong Hào đang ngồi bên cửa sổ phòng, nhìn ra ngoài, anh bỗng cảm thấy một cảm giác khó chịu lạ lùng. Đó là sự trống vắng mà anh không thể lý giải, như thể có một điều gì đó đang đến, mà anh không thể đoán trước.
Phong Hào quyết định ra ngoài, để làm vơi đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Khi anh vừa bước ra khỏi cửa, ánh mắt của Thái Sơn chợt lóe lên, như thể cậu đã đoán trước được điều gì đó.
Thái Sơn: "Anh cảm thấy sao?"
Phong Hào mỉm cười, nhưng ánh mắt của anh vẫn đượm nỗi lo.
Phong Hào: "Có cái gì đó không ổn."
Thái Sơn nhìn vào mắt anh, rồi cậu khẽ gật đầu, như thể hiểu được những gì Phong Hào đang cảm nhận. Không cần phải nói thêm, họ cùng nhau rời khỏi phòng, bước ra ngoài, bước vào một con đường mà cả hai đều không biết sẽ dẫn đến đâu.
Đêm hôm đó, khi họ đang cùng nhau đi dạo quanh khu vườn, một bóng người bất ngờ xuất hiện từ phía sau, khiến cả hai đều giật mình. Phong Hào quay lại, ánh mắt đầy sự đề phòng.
Người kia là Hoàng Hùng, người mà Phong Hào không ngờ đến. Hoàng Hùng nhìn họ với ánh mắt đầy sự dò xét.
Hoàng Hùng: "Các cậu đang làm gì ở đây?"
Phong Hào cố giữ bình tĩnh, nhưng có điều gì đó trong giọng nói của Hoàng Hùng khiến anh cảm thấy không thoải mái.
Phong Hào: "Chúng tôi chỉ đi dạo thôi."
Hoàng Hùng mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy, có một sự lạnh lẽo khiến Phong Hào cảm thấy bất an.
Hoàng Hùng: "Đừng quên rằng tôi vẫn theo dõi các cậu. Chỉ là một lời nhắc nhở."
Phong Hào cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Anh không biết Hoàng Hùng đang ám chỉ điều gì, nhưng có một điều rõ ràng là sự hiện diện của anh ta không hề ngẫu nhiên.
Thái Sơn nắm chặt tay Phong Hào, khiến anh cảm thấy có sự an ủi trong khoảnh khắc căng thẳng này. Thái Sơn nhìn Hoàng Hùng, ánh mắt cậu lạnh lùng và kiên quyết.
Thái Sơn: "Chúng tôi không làm gì sai. Nếu anh có gì muốn nói, chúng ta có thể trao đổi ở nơi khác."
Hoàng Hùng vẫn đứng đó, một nụ cười nở trên môi nhưng không có chút ấm áp nào. Anh ta quay lưng bước đi, nhưng không quên nói lại một câu trước khi rời đi.
Hoàng Hùng: "Cẩn thận. Đừng để sự thật đến với các cậu một cách quá muộn màng."
Phong Hào đứng đó, không biết phải phản ứng thế nào. Anh cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ dâng lên trong lòng. Lời nói của Hoàng Hùng như một lời cảnh báo, nhưng cũng như một lời đe dọa.
Thái Sơn nhìn anh, rồi kéo anh về phía mình, vỗ nhẹ vào tay Phong Hào như để trấn an.
Thái Sơn: "Đừng lo, chúng ta sẽ đối mặt với mọi chuyện."
Phong Hào gật đầu, mặc dù trong lòng anh vẫn có chút bối rối. Anh không biết Hoàng Hùng định làm gì, nhưng anh cảm nhận rõ rằng mọi thứ đang trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
---
Đôi khi, sự thật không phải lúc nào cũng rõ ràng. Nó ẩn giấu dưới những lớp vỏ bọc, những lời nói dối, và những quyết định không lường trước. Nhưng sự thật, dù có bị che giấu bao nhiêu, cuối cùng cũng sẽ được phơi bày.
Phong Hào cảm nhận rõ ràng rằng cuộc sống của mình sẽ không bao giờ đơn giản như trước. Những mối quan hệ xung quanh anh, những lời cảnh báo từ Hoàng Hùng, tất cả dường như đang đẩy anh vào một ngã rẽ mà anh không thể tránh khỏi.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, một điều duy nhất mà Phong Hào chắc chắn là anh có Thái Sơn bên cạnh, và điều đó có ý nghĩa hơn tất cả.
Tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn, sự hy sinh, và đôi khi là sự đối mặt với những sự thật đau đớn. Nhưng chỉ khi ta dám đối diện với những điều khó khăn nhất, ta mới có thể bước tiếp trên con đường mình chọn. Và Phong Hào biết rằng, với Thái Sơn bên cạnh, anh sẽ không bao giờ lùi bước.
---
Hết phần 11.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro