Phần 17: Ánh Sáng Trong Đêm Tối
Hoàng Hùng rời đi mà không nói thêm lời nào, nhưng sự hiện diện của anh ta vẫn như một bóng ma đe dọa đằng sau từng bước đi của Phong Hào và Thái Sơn. Dù đã quyết định đối mặt với anh ta, Phong Hào vẫn cảm thấy một phần trong lòng mình chưa thực sự bình yên. Tình yêu của họ đã bị thử thách quá nhiều, và mọi thứ vẫn đang bị giằng xé giữa những bí mật, những âm mưu đen tối.
Ngay khi bước ra khỏi quán, Phong Hào cảm nhận rõ sự nặng nề trong không khí. Hoàng Hùng có vẻ đã rút lui, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi thứ đã kết thúc. Trái lại, Phong Hào có cảm giác rằng chỉ mới đây thôi, anh ta mới bắt đầu một bước đi lớn hơn trong cuộc chơi này.
Thái Sơn nhìn vào Phong Hào, ánh mắt cậu chứa đựng sự lo lắng, nhưng cũng đầy quyết tâm. Cậu biết rằng họ không thể lùi bước. Không thể một lần nữa để bản thân bị cuốn vào trò chơi của Hoàng Hùng. Phong Hào nhìn Thái Sơn, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Phong Hào: "Anh nói đúng. Chúng ta đã thắng một trận, nhưng chiến thắng này chỉ là bước đầu. Hoàng Hùng sẽ không dừng lại."
Thái Sơn: "Nhưng ít nhất, chúng ta đã cho anh ta thấy rằng chúng ta không phải là những con rối dễ điều khiển. Cùng nhau, chúng ta sẽ chiến thắng."
---
Phong Hào và Thái Sơn không thể đơn giản chờ đợi mọi thứ tự nhiên thay đổi. Họ biết rằng mọi chuyện không kết thúc khi Hoàng Hùng bỏ đi. Anh ta sẽ còn trở lại, và khi đó, họ phải sẵn sàng đối mặt một lần nữa.
Một tuần sau, Phong Hào nhận được một tin nhắn từ Hoàng Hùng. Lần này không phải là những lời đe dọa, mà là một lời mời gặp gỡ. Tin nhắn ngắn gọn, nhưng đầy ẩn ý.
"Chúng ta cần nói chuyện."
Phong Hào không thể từ chối. Anh biết rằng nếu không gặp Hoàng Hùng, mọi thứ sẽ còn phức tạp hơn. Thái Sơn đồng ý sẽ đi cùng anh, không để Phong Hào một mình đối mặt với nguy hiểm.
Lần này, họ quyết định gặp Hoàng Hùng ở một nơi kín đáo hơn. Một căn phòng riêng trong một nhà hàng sang trọng, nơi không ai có thể làm phiền họ. Khi họ bước vào, Hoàng Hùng đã ngồi sẵn ở bàn, vẻ mặt lạnh lùng nhưng không thiếu phần kiêu ngạo. Anh ta nhìn Phong Hào và Thái Sơn, như thể đã chờ đợi từ lâu.
Hoàng Hùng: "Cuối cùng cũng đến. Tôi nghĩ các cậu sẽ không đến."
Phong Hào không đáp lời, chỉ ngồi xuống, đôi mắt vẫn chăm chú quan sát Hoàng Hùng. Thái Sơn ngồi bên cạnh, không nói gì, nhưng cũng chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra.
Hoàng Hùng: "Tôi không có nhiều thời gian. Chúng ta cần giải quyết một vấn đề."
Phong Hào nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lùng.
Phong Hào: "Vấn đề gì? Anh nghĩ mình có thể điều khiển chúng tôi mãi sao?"
Hoàng Hùng nhếch môi cười nhẹ.
Hoàng Hùng: "Không phải điều khiển. Chỉ là tôi muốn các cậu hiểu rằng, dù các cậu có lựa chọn đi như thế nào, thì mọi thứ vẫn sẽ thuộc về tôi."
Phong Hào cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Anh biết Hoàng Hùng không chỉ nói về quyền lực, mà là về mọi thứ trong cuộc sống của họ. Tuy nhiên, Phong Hào không hề sợ hãi, ngược lại, anh cảm thấy sự kiên quyết trong lòng mình càng mạnh mẽ hơn.
Phong Hào: "Anh có thể làm gì được chúng tôi? Chúng tôi đã quyết định rồi. Anh không thể thắng được nếu chỉ dựa vào quyền lực."
Hoàng Hùng vẫn ngồi im lặng, ánh mắt trở nên sắc bén.
Hoàng Hùng: "Tôi không cần phải thắng. Tôi chỉ cần các cậu thấy rằng những gì tôi muốn, tôi sẽ có. Điều đó không thể tránh khỏi."
Thái Sơn không nhịn được nữa, cậu lên tiếng, giọng nói đầy thách thức.
Thái Sơn: "Nếu anh muốn lấy đi tất cả, thì sao không bắt đầu từ tôi? Tôi sẽ không đứng yên để nhìn anh phá hoại cuộc sống của Phong Hào."
Hoàng Hùng nhìn Thái Sơn, đôi mắt anh ta lóe lên một tia nguy hiểm, nhưng sau đó lại trở lại vẻ lạnh nhạt.
Hoàng Hùng: "Thái Sơn, cậu thật sự nghĩ mình có thể đứng lên chống lại tôi sao? Đừng để lòng tự cao khiến cậu phải trả giá."
Phong Hào đứng dậy, ánh mắt kiên định.
Phong Hào: "Tôi không sợ anh. Và tôi sẽ không để anh phá hoại những gì tôi yêu quý. Nếu anh muốn thử thách, thì hãy sẵn sàng cho kết quả."
Một khoảng im lặng kéo dài giữa họ. Hoàng Hùng nhìn vào Phong Hào một lúc lâu, rồi cuối cùng, anh ta đứng dậy, không nói thêm lời nào, bước ra khỏi căn phòng.
---
Khi Hoàng Hùng rời đi, cả hai đứng lại một lúc, cảm giác như vừa trải qua một trận chiến nặng nề. Nhưng Phong Hào biết rằng họ chưa thể thở phào nhẹ nhõm. Đây chỉ là bước đầu trong cuộc chiến dài phía trước.
Thái Sơn nắm lấy tay Phong Hào, ánh mắt đầy sự ủng hộ.
Thái Sơn: "Anh làm đúng. Nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị cho những thử thách khác."
Phong Hào cảm nhận được sức mạnh từ sự đồng hành của Thái Sơn. Anh biết rằng, dù có thế nào, chỉ cần có nhau, họ sẽ vượt qua mọi khó khăn.
---
Tình yêu là một cuộc hành trình dài, đầy thử thách và gian nan. Nhưng khi hai người đồng lòng, không gì có thể ngăn cản được họ. Phong Hào và Thái Sơn đã bước qua một thử thách, nhưng con đường phía trước vẫn còn dài. Và trong những khoảnh khắc tối tăm nhất, họ biết rằng chỉ có sự kiên trì và tình yêu chân thành mới có thể dẫn dắt họ đến ánh sáng cuối con đường.
---
Hết phần 17.
______
Sốp mới đi thi về:)
Và đang cảm thấy không ổn lắm:(
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro