Phần 5: Nỗi Sợ Và Sự Giải Thoát
Sáng hôm sau, không khí trong căn hộ của Phong Hào vẫn im ắng như thường lệ. Thái Sơn đã rời đi từ sáng sớm, nhưng không phải là kiểu ra đi vội vã. Cậu để lại một mảnh giấy trên bàn, chỉ vỏn vẹn một câu: "Nếu cần, tôi sẽ luôn ở đây."
Phong Hào đứng trước tấm gương trong phòng tắm, ánh mắt đầy đắn đo. Những lời của Thái Sơn không ngừng văng vẳng trong đầu anh.
Thái Sơn đã nói rất đúng. Sự từ chối của anh chính là bức tường ngăn cản, chứ không phải sự yếu đuối hay sự tổn thương. Anh từng nghĩ mình có thể sống một mình, rằng sự độc lập là lựa chọn tốt nhất, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết rằng sự độc lập đôi khi là cái giá quá đắt cho những mối quan hệ chân thành.
Phong Hào khẽ thở dài. Anh đã quen với việc né tránh, quen với việc không để ai đến gần. Nhưng sự cứng rắn ấy cũng chỉ khiến anh càng trở nên cô đơn hơn. Ai cũng nói rằng Omega cần được bảo vệ, nhưng chưa ai nói rằng chính sự bảo vệ ấy lại là một điều hiếm hoi và khó nắm bắt.
Trong một thế giới đầy sự kỳ vọng, chúng ta bị buộc phải sống theo những quy tắc của xã hội – rằng Alpha là kẻ mạnh mẽ, Omega là người yếu đuối. Nhưng liệu rằng những định kiến đó có thực sự phản ánh bản chất của con người? Không. Chúng ta là những sinh vật phức tạp, không chỉ có những màu sắc đen trắng, mà còn tồn tại những sắc thái xám – những cảm xúc và suy nghĩ mà ngay cả bản thân cũng chưa thể lí giải được. Sự thật là, trong một thế giới nơi mà sự mong đợi của người khác luôn đè nặng lên vai mình, chúng ta luôn tìm kiếm một nơi để có thể là chính mình.
Phong Hào biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong chính những suy nghĩ của mình. Lúc này, anh chỉ muốn một lần thôi, thả lỏng bản thân, cho phép mình tin tưởng người khác.
Anh quyết định gọi cho Thái Sơn. Không phải để nhờ vả hay giải thích gì, mà chỉ đơn giản là muốn nói rằng, anh không muốn tiếp tục cô đơn.
---
Khoảng nửa giờ sau, Thái Sơn xuất hiện tại căn hộ của Phong Hào. Mặc dù cậu không nói gì, nhưng ánh mắt chăm chú và sự gần gũi khiến Phong Hào cảm thấy như có thể thả lỏng mà không sợ bị tổn thương.
Phong Hào: "Cậu luôn sẵn sàng ở đây, phải không?"
Thái Sơn gật đầu, ánh mắt không rời Phong Hào.
Thái Sơn: "Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ không rời đi."
Phong Hào cúi đầu, nhưng lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. Anh không biết phải nói gì, vì những lời cần nói thì đã trôi qua, và những cảm xúc chưa kịp lộ ra lại bị chôn vùi trong cái vỏ bọc cứng rắn đã bao lâu nay.
Thái Sơn tiến lại gần, đặt một tay lên vai Phong Hào, nhẹ nhàng như thể chỉ sợ một cử động mạnh sẽ làm vỡ tan điều gì đó quý giá.
Thái Sơn: "Anh có biết không, những nỗi sợ hãi mà chúng ta mang theo trong lòng không phải để giữ mãi. Đôi khi, chúng chỉ là những cái bóng mà chúng ta tự tạo ra."
Phong Hào nhìn thẳng vào mắt Thái Sơn, đôi mắt ấy chứa đựng sự dịu dàng mà anh không thể giải thích được. Thật kỳ lạ, anh không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Anh nhận ra rằng, mọi cảm xúc từ trước đến giờ đều là một phần của chính mình, nhưng chưa bao giờ anh để chúng được tự do.
Sự sợ hãi thực chất không phải là điều gì đó không thể vượt qua. Nó chỉ là cảm giác khi chúng ta đứng trước một ngã rẽ, nơi mà sự lựa chọn không phải là điều dễ dàng. Đó là khoảnh khắc mà chúng ta phải đối diện với chính mình, chấp nhận những điều chưa từng dám nhìn thẳng vào. Nhưng chính qua nỗi sợ ấy, chúng ta sẽ tìm thấy sự giải thoát – sự tự do khi buông bỏ.
Phong Hào thở dài, lần đầu tiên cảm nhận được một chút gì đó nhẹ nhàng trong lòng.
Phong Hào: "Cậu... thực sự muốn giúp tôi, phải không?"
Thái Sơn không trả lời ngay. Cậu chỉ đơn giản ôm lấy Phong Hào, không nói gì, chỉ để hơi ấm từ cơ thể mình lan tỏa. Sự dịu dàng của Thái Sơn không giống với bất kỳ Alpha nào mà Phong Hào đã từng gặp. Nó không phải là sự mạnh mẽ áp đảo, mà là một sự kiên nhẫn, sẵn sàng đợi chờ, sẵn sàng là điểm tựa khi anh cảm thấy yếu đuối.
---
Hết phần 5.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro