Phong Hào ngồi xuống ghế, cảm giác như mình vừa trải qua một điều gì đó vô cùng sâu sắc. Thái Sơn vẫn ngồi đối diện, ánh mắt thấu hiểu như không muốn làm phiền anh. Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tik-tak như nhắc nhở về những khoảnh khắc đã trôi qua và những khoảnh khắc sắp tới.
Phong Hào: "Tôi không thể nói là tôi không cảm thấy gì cả."
Thái Sơn không vội đáp lại. Cậu vẫn nhìn vào Phong Hào, đôi mắt sáng nhưng không vội vàng. Thái Sơn biết, đôi khi không phải nói hết tất cả những gì mình nghĩ mới có thể thấu hiểu được người khác.
Phong Hào tiếp tục: "Nhưng cảm giác như tôi đang đặt cược một điều gì đó rất lớn. Có phải tôi thật sự đủ dũng cảm để đối diện với điều này không?"
Thái Sơn nhếch môi, một nụ cười nhẹ nhàng không hề áp lực:
Thái Sơn: "Anh không cần phải dũng cảm ngay lập tức. Chúng ta không phải là những chiến binh, để mọi thứ chỉ dựa vào sức mạnh. Đôi khi, chỉ cần tin tưởng, và điều đó sẽ giúp anh vượt qua nỗi sợ."
Phong Hào cúi xuống, mím môi, lặng lẽ suy nghĩ. Anh biết những lời này không phải là những câu nói xuông. Đó là sự thật mà anh cần phải đối diện. Anh không thể cứ mãi sống trong cái vỏ bọc của mình, không thể cứ hoài đẩy đi những người sẵn sàng ở lại bên mình.
Lý trí luôn là một cạm bẫy. Chúng ta học cách lý giải mọi thứ theo cách mà xã hội chấp nhận được, nhưng đôi khi những lý do đó lại chỉ là cái cớ cho sự trốn tránh. Ai cũng bảo rằng trong tình yêu, cần phải có sự tự do, nhưng tự do thật sự không phải là việc luôn được phép rời đi khi muốn. Đó là sự tự do trong việc lựa chọn cùng nhau, dù có lúc phải đối diện với khó khăn. Đó mới là sức mạnh đích thực.
Phong Hào cảm nhận rõ ràng những điều này, dù anh chưa dám nói ra.
Phong Hào: "Vậy nếu tôi chọn tin cậu... cậu sẽ không rời đi chứ?"
Thái Sơn không đáp lời ngay lập tức, chỉ nhẹ nhàng đứng lên, bước tới bên cạnh Phong Hào, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh. Cảm giác ấm áp từ bàn tay Alpha truyền vào cơ thể Phong Hào, khiến anh không thể kìm được sự rung động.
Thái Sơn: "Tôi sẽ không bao giờ bỏ đi. Dù anh có chọn hay không, tôi sẽ ở đây, cùng anh đối diện với những gì anh sợ hãi."
Phong Hào không nói gì, chỉ im lặng nhìn vào mắt Thái Sơn. Những gì Thái Sơn nói không phải là lời hứa suông, mà là một lời khẳng định đầy vững chắc.
Khoảnh khắc ấy, Phong Hào cảm thấy một thứ gì đó rất kỳ lạ, như một điều gì đó không thể nhìn thấy nhưng lại vô cùng rõ ràng. Tình cảm không phải là điều gì có thể vội vã kết luận. Nó là một thứ vô hình, nhưng lại nắm giữ mọi cảm xúc, mọi lựa chọn trong tay.
Phong Hào: "Cậu đã bao giờ sợ chưa?"
Thái Sơn nhìn anh, ánh mắt dịu dàng.
Thái Sơn: "Chắc chắn. Ai cũng có lúc sợ hãi. Nhưng tôi tin rằng, chỉ khi chúng ta bước qua nỗi sợ hãi đó, chúng ta mới thực sự trưởng thành."
Phong Hào cảm thấy một chút chột dạ. Đúng là anh luôn tự nhủ rằng mình không cần ai, nhưng giờ anh nhận ra rằng, có thể, mình đã sống quá lâu trong sự cô đơn mà không nhận ra rằng một chút đồng hành sẽ không làm mình yếu đi, mà sẽ giúp mình mạnh mẽ hơn.
Phong Hào đứng dậy, đối diện với Thái Sơn, và lần đầu tiên trong đời, anh không cố gắng trốn tránh. Anh nhìn vào đôi mắt kiên định ấy, và cảm nhận được một sự ấm áp lạ kỳ đang tràn ngập trong lòng mình.
Phong Hào: "Tôi không biết những điều này sẽ đi đâu, nhưng tôi không muốn rời xa cậu."
Thái Sơn mỉm cười, vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Phong Hào.
Thái Sơn: "Không ai biết trước được điều gì. Nhưng ít nhất, chúng ta có thể đi cùng nhau."
---
Nỗi sợ hãi trong tình yêu đôi khi không phải là những điều có thể vượt qua ngay lập tức. Đó là một con đường dài, nơi mà hai người cùng đi sẽ gặp phải nhiều khó khăn. Nhưng chính sự đồng hành mới là điều giúp mỗi cá nhân bước qua được những thử thách đó. Đừng để nỗi sợ chia rẽ những gì có thể trở thành những điều tốt đẹp, bởi vì tình yêu, như bất kỳ một hành trình nào, cần sự kiên nhẫn và niềm tin vào nhau.
---
Hết phần 6.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro