Phần 8: Những Bước Đi Đầu Tiên
Tình yêu không phải lúc nào cũng đến một cách dễ dàng, và đôi khi, nó giống như một hành trình không có điểm dừng. Phong Hào đã nhận ra điều đó, khi những cảm xúc trong lòng anh không chỉ là sự kéo dài của một mối quan hệ bình thường, mà là những bước đi đầu tiên trên con đường mà anh chưa từng nghĩ đến.
Ngày hôm sau, khi ánh sáng ban mai len lỏi qua khe cửa, Phong Hào thức dậy, cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều so với những ngày trước. Anh không còn cảm thấy sợ hãi khi đối diện với Thái Sơn nữa. Thực tế, sự có mặt của Thái Sơn bên cạnh khiến anh cảm thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều. Anh biết rằng, khi có ai đó tin tưởng mình, mình sẽ có thể làm được mọi điều.
Phong Hào đứng dậy khỏi giường, bước đến cửa sổ và nhìn ra ngoài. Cảnh vật ngoài kia vẫn bình yên, nhưng có một điều gì đó trong anh đã thay đổi. Anh không còn cảm thấy đơn độc nữa.
Đôi khi, sự thay đổi không phải là những gì ta có thể nhìn thấy ngay lập tức. Nó không phải là một cái gì đó dễ dàng nhận ra trong những khoảnh khắc đầu tiên. Nhưng khi ta bắt đầu mở lòng và để cho những người khác bước vào cuộc sống của mình, ta sẽ nhận ra rằng mọi thứ dần dần thay đổi theo cách ta chưa từng tưởng tượng. Tình yêu là sự kết nối giữa hai tâm hồn, là một sự lựa chọn để sống thật với bản thân mình và với những người xung quanh.
Phong Hào ngẩng đầu lên, đôi mắt anh sáng lên khi nhớ đến những lời của Thái Sơn: "Anh không cần phải thay đổi ngay lập tức. Điều quan trọng là anh đang đi đúng con đường."
Thái Sơn không ép buộc anh phải thay đổi, chỉ đơn giản là ở bên anh, giúp anh nhận ra rằng sự thay đổi là điều không thể tránh khỏi, nhưng không cần phải quá lo sợ về nó.
Phong Hào quay lại phòng, chuẩn bị cho một ngày mới, và lần đầu tiên anh cảm thấy không còn sợ hãi nữa. Anh sẽ không vội vã. Anh sẽ không chạy trốn. Nhưng điều quan trọng là, anh sẽ sống thật với chính mình, và để cho mọi thứ đến một cách tự nhiên.
Cánh cửa phòng mở ra, và Thái Sơn đang đứng ngay đó, nhẹ nhàng bước vào như một làn gió mới. Thái Sơn nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, như thể muốn nói rằng mọi thứ đều sẽ ổn thôi.
Thái Sơn: "Anh đã sẵn sàng chưa?"
Phong Hào nhìn cậu, ánh mắt hai người giao nhau, và rồi anh gật đầu. Dù chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng anh cảm nhận rằng, không có gì là không thể. Chỉ cần có sự đồng hành của Thái Sơn, anh sẽ có thể bước tiếp.
Phong Hào: "Sẵn sàng."
Thái Sơn mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy tay Phong Hào. Lần này, không còn sự ngập ngừng, không còn lo lắng về tương lai. Chỉ còn lại niềm tin vào những gì sẽ đến, niềm tin vào nhau.
Và trong khoảnh khắc ấy, Phong Hào nhận ra rằng, tình yêu không phải là những điều phức tạp. Nó chỉ đơn giản là sự tin tưởng và sự đồng hành. Khi hai người cùng nhau vượt qua mọi thử thách, khi mỗi bước đi đều có một người đứng bên cạnh, thì tất cả những gì còn lại chỉ là hạnh phúc.
Phong Hào và Thái Sơn bước ra ngoài, dõi theo con đường phía trước. Cả hai không nói gì, nhưng mỗi bước đi đều như là một cam kết, một lời hứa về tương lai. Họ biết rằng con đường này sẽ không dễ dàng, nhưng họ cũng biết rằng, chỉ cần có nhau, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn.
---
Với mỗi bước đi, Phong Hào cảm nhận được sức mạnh của tình yêu. Khi anh không còn sợ hãi, khi anh dám tin tưởng vào người khác, anh thấy mọi thứ xung quanh trở nên tươi sáng hơn. Tình yêu không phải là điều phải chiến đấu, mà là điều để chia sẻ, để trưởng thành cùng nhau.
Và đó chính là điều mà họ sẽ làm. Cùng nhau, không có gì là không thể.
---
Hết phần 8.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro