Lời từ biệt của cơn mưa

P/s: do có vài chuyện nên mình đã thay truyện trinh thám bằng truyện tình cảm, mọi người thông cảm ạ. Dù thay thế nhưng mình vẫn sẽ tranh thủ làm xong phần trinh thám ạ❤️

Warning: 16+

________

Trường học, một không gian đặc biệt, nơi chứa đựng những khoảnh khắc vui tươi và hồn nhiên của lứa tuổi học trò. Tiếng cười nói, những trò đùa nghịch ngợm của học sinh tuổi mới lớn tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp và đầy năng lượng. Đó là nơi những mối quan hệ bạn bè được hình thành, những bài học không chỉ về tri thức mà còn về cuộc sống, nơi mà mỗi ngày là một hành trình khám phá, học hỏi và trưởng thành. Trường học không chỉ là nơi để học, mà còn là nơi để chia sẻ những khoảnh khắc vui buồn, nơi lưu giữ những kỷ niệm không thể nào quên.

Nhưng đó chỉ là khi bạn thuộc về số ít những người có tầm ảnh hưởng. Còn đối với những học sinh bị cô lập, luôn được xem là cái gai trong mắt các đàn anh, đàn chị, thì trường học lại là một thế giới hoàn toàn khác. Một thế giới đầy cô đơn và tổn thương, nơi không có tiếng cười, chỉ có sự lặng lẽ và sự xa lánh.

Họ luôn chịu những ánh mắt đùa cợt, những lời trêu ghẹo, những hành động bạo lực hay sự thờ ơ của bạn bè khiến họ cảm thấy như mình không thuộc về nơi đó. Trường học không còn là nơi chứa đựng kỷ niệm, mà là một cái địa ngục không lối thoát. Mỗi bước đi trong trường, họ như phải đối mặt với một bức tường vô hình ngăn cách họ với thế giới xung quanh, một nơi mà họ không thể tìm thấy sự ấm áp hay sự an toàn.

Đối với những người học sinh ấy, trường học không phải là nơi để trưởng thành hay tìm thấy niềm vui. Đó là nơi đầy sự đau đớn và tổn thương, nơi mà họ phải chịu đựng sự cô đơn và cảm giác bị bỏ rơi mỗi ngày. Những kỷ niệm ở trường, đối với họ, không phải là những buổi vui chơi, mà là những vết thương tinh thần mà có thể mãi không thể lành.

Một địa ngục chỉ có sự đau thương tồn tại...

.
.
.

- "Con chó chết!!"

Một tiếng chửi thô tục vang lên từ góc khuất trong trường, nơi ánh sáng không thể chiếu tới. Ba người con trai, thuộc những học sinh nổi bật trong trường, đang đánh đập một người bạn học của mình – Trần Phong Hào. Anh không nói gì, chỉ im lặng, mắt nhắm chặt lại, gương mặt sưng lên vì những cú đấm. Hào là học sinh ít nói, luôn lặng lẽ trong lớp học, và thường xuyên là mục tiêu của những trò đùa và bắt nạt.

Hào không phải là người dễ gây chú ý. Anh sống trong thế giới của riêng mình, nơi những mối quan hệ bạn bè chỉ là thứ xa vời, không thể chạm tới. Với tính cách trầm lặng và những sở thích ít người hiểu, Hào trở thành đối tượng dễ dàng bị chế giễu, xa lánh và bắt nạt. Những cuộc tấn công như thế này diễn ra gần như mỗi ngày, dưới những hình thức khác nhau. Đôi khi là lời chửi rủa, lúc thì là những hành động xô đẩy, hay những cái nhìn thách thức từ nhóm học sinh kia.

Những người bạn đồng trang lứa chẳng mấy ai để ý đến Hào, vì anh không phải là người gây ấn tượng. Trái lại, những kẻ bắt nạt lại cảm thấy vui khi làm tổn thương anh, vì sự im lặng của Hào khiến chúng cảm thấy mình có quyền lực. Đối với Hào, trường học không phải là nơi của niềm vui hay sự học hỏi, mà là một chiến trường, nơi anh phải chiến đấu một mình. Những buổi học, những giờ ra chơi, tất cả chỉ là những khoảnh khắc ngột ngạt, trong đó anh luôn phải gồng mình lên để che giấu nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần.

Tất cả những điều này không phải là chuyện mới mẻ đối với Hào. Anh đã quen với cảm giác bị bỏ rơi, quen với việc nhìn thấy những nhóm bạn vui vẻ bên nhau mà không thể tham gia. Anh thậm chí còn quen với việc phải chịu đựng những cơn tức giận vô lý từ những người xung quanh, những người mà lẽ ra phải là bạn của mình. Nhưng điều đau đớn nhất không phải là vết thương thể xác mà anh phải chịu, mà là sự cô đơn, sự lạc lõng trong một thế giới mà mình không thể tìm được chỗ đứng.

Khi những cậu học sinh kia bỏ đi, Hào vẫn im lặng ngồi lại, cố gắng đứng dậy dù thân thể đau đớn. Mỗi lần như vậy, anh lại cảm thấy mình càng nhỏ bé hơn trong thế giới này. Trường học không phải là nơi để tìm thấy sự yên bình hay hy vọng. Đối với Hào, nó mãi mãi là một cái địa ngục, nơi mà anh chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng và tiếp tục tồn tại trong nỗi cô đơn.

[...]

- "Chài aii..."

Tiếng la của cậu trai nhỏ khi thấy bộ dạng đầy vết bầm tím của Phong Hào, trên gương mặt lộ rõ sự thương xót. Tay cậu nhẹ nhàng sờ lên bờ má trắng mềm của Hào, cảm nhận được sự đau đớn qua từng vết thương. Trong phút chốc, đôi môi cậu mím lại, ánh mắt ánh lên vẻ cảm thông, đau thương.

- "Cục cưng của Nguyễn Thái Sơn, sao chúng nó dám đánh thành ra như này chứ?"

Cục meo nhỏ của Hào, hay đúng hơn là Nguyễn Thái Sơn, gào lên nhưng rồi bất lực nhìn vào bộ dạng tan nát của người mà nó yêu. Cậu vội vã lấy lọ thuốc khử trùng, chấm nhẹ lên những vết thương trên mặt Hào. Sơn không thể làm gì nhiều hơn ngoài việc chăm sóc những vết thương ngoài da, nhưng cậu biết rằng cái mà Hào thực sự cần là sự bảo vệ, là những tiếng nói bênh vực giữa cái xã hội đầy rẫy sự thờ ơ và tàn nhẫn này.

Nguyễn Thái Sơn, cậu em nhỏ hơn Hào một lớp, là người bạn duy nhất mà Hào có thể tin tưởng trong cái ngôi trường lạnh lùng này. Sơn là người nổi bật, cũng là người dễ dàng kết bạn. Nhưng không vì thế mà Sơn bỏ qua người nhạt nhoà như anh, cậu luôn tìm thấy sự đồng cảm và hiểu rõ nỗi đau mà Hào phải chịu đựng.

Khi Sơn nhẹ nhàng chấm thuốc khử trùng lên những vết thương của Hào, cậu không thể giấu nổi sự giận dữ trong lòng. Cậu biết, những vết thương của Hào sẽ lành theo thời gian, nhưng sự tổn thương trong tâm hồn anh bạn này thì có lẽ sẽ không bao giờ lành. Và điều đó làm Sơn cảm thấy bất lực.

- "Em xin lỗi" - Sơn thì thầm, giọng cậu đầy sự chân thành nhưng cũng đầy đau đớn.

- "Em sẽ không để chúng nó làm vậy với anh nữa đâu."

Phong Hào nhìn cậu em với vẻ mặt quyết tâm ấy, lòng đã lạnh nay như có ngọn lửa sưởi ấm bên trong. Những vết thương trên cơ thể anh đau đớn, nhưng trái tim anh lại cảm nhận được một sự an ủi lạ kỳ. Mặc dù Thái Sơn chỉ có thể chấm thuốc khử trùng và lo lắng cho những vết thương ngoài da, nhưng trong đôi mắt của Sơn, Hào nhìn thấy một thứ gì đó quý giá hơn bất kỳ sự bảo vệ nào.

Hào đã quá quen với việc phải chiến đấu một mình trong thế giới này. Những năm tháng học trò, những tiếng cười, ánh mắt khinh thường từ bạn bè, tất cả đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của anh. Nhưng ngay lúc này, khi nhìn vào Sơn, người em duy nhất, người bạn duy nhất mà anh có trong cái trường học lạnh lùng này, Hào như cảm nhận được một sức mạnh không thể diễn tả bằng lời.

Cảm giác ấm áp lạ kỳ đó khiến Hào chợt nhận ra, có những thứ có thể vứt bỏ, nhưng tình bạn, dù chỉ là một sợi dây nhỏ, lại là thứ mà anh chưa bao giờ muốn buông tay. Những cú đánh, những trò đùa ác ý có thể làm anh tổn thương, nhưng chúng không thể làm anh mất đi sự trân trọng mà Sơn dành cho anh. Và điều đó, dù nhỏ bé, lại khiến trái tim anh thêm phần kiên cường.

- "Sơn, đừng lo" - Hào lên tiếng, giọng anh khàn đặc, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười dù nỗi đau vẫn còn đó.

-  "Anh ổn. Cảm ơn em"

Nguyễn Thái Sơn nhìn anh, đôi mắt vẫn chưa hết lo lắng, nhưng cậu đã nhận ra một điều. Dù cuộc sống này có khó khăn, dù những người xung quanh có thể quay lưng với họ, nhưng họ vẫn có nhau. Và với Sơn, đó là tất cả những gì cậu cần.

- "Trần Phong Hào, người mà em yêu nhất"

- "Cảm ơn em, Thái Sơn, anh yêu em"

[...]

Chẳng bao lâu, trường của Phong Hào bất ngờ thông báo cho học sinh nghỉ hai tuần, có lẽ là để sửa chữa, nâng cấp cho ngôi trường trở nên khang trang hơn. Và chính điều này đã khiến đôi bạn trẻ bị tách rời, mỗi người một nơi, chẳng còn cơ hội gặp gỡ nhiều như trước.

Thái Sơn và Phong Hào luôn giữ mãi tình bạn, tình yêu ấy, như một mối quan hệ gắn bó không thể tách rời. Mỗi khi Phong Hào gặp phải khó khăn hay bị thương, Thái Sơn luôn là người đến bên cạnh, chăm sóc và lo lắng cho anh. Mối quan hệ giữa họ cứ như vậy, một vòng tuần hoàn lặp lại mãi, nơi người này luôn là điểm tựa vững chắc cho người kia.

Tuy nhiên, có một điều kỳ lạ mà Phong Hào không thể hiểu được. Dù hai người học chung trường, dù Thái Sơn đã biết rõ những địa điểm mà Phong Hào thường xuyên bị bắt nạt, nhưng mỗi khi Phong Hào bị đánh đập tơi tả, anh lại chẳng bao giờ nhìn thấy Thái Sơn xuất hiện.

Phút chốc, suy nghĩ ấy bắt đầu xâm chiếm toàn bộ não bộ của Trần Phong Hào. Anh đắn đo, bối rối không biết liệu có điều gì ẩn giấu phía sau những lần Thái Sơn luôn vắng mặt khi anh cần nhất. Cảm giác hoang mang và lo lắng dần lan tỏa, khiến anh không thể nào dừng lại được. Anh tự hỏi liệu có phải Thái Sơn đang tránh né mình hay là một lý do nào đó mà anh không thể hiểu được. Trong khi những suy nghĩ hỗn loạn vẫn chưa kịp lắng xuống, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên, phá tan không gian tĩnh lặng:

- "Nicolas Trần nghe rõ!?"

Giọng nói vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh. Phong Hào giật mình, ngẩng lên và thấy Đăng Dương, em trai út trong nhà, đang đứng cạnh. Sự xuất hiện của em làm anh không kịp giấu đi những dòng cảm xúc đang hỗn loạn trong lòng.

- "À, ừ... nghe đây"

Phong Hào đáp, cố gắng để giọng nói của mình không lộ ra sự bối rối. Và thành công làm Đăng Dương không nhận ra sự thay đổi trong anh, em tiếp tục nói với vẻ bình thản.

- "Ai làm gì mà hoảng vậy? Mà, hôm nay em có hẹn với anh Hiếu, chắc là đi đến tối, anh không cần đợi cơm em nhé."

Đăng Dương vừa nói vừa khoác chiếc áo khoác lên người. Hiếu, người mà Dương nhắc đến, chính là Trần Minh Hiếu, bạn trai của em. Không biết rõ vì sao lúc Dương cất câu ấy lên, một cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong lòng Phong Hào. Anh nhìn theo bóng lưng của Dương, cảm thấy đôi chút ghen tị. Dương ít nói như anh, nhưng lại được mọi người yêu mến, và tình yêu của em với Trần Minh Hiếu cũng thật đẹp, thật lâu dài. Phong Hào thầm ghen tị với hạnh phúc ấy, trong giây phút ấy, anh không thể phủ nhận rằng, một phần trong anh cũng muốn có được tình yêu vững vàng như vậy.

Cánh cửa nhà đóng lại, và Phong Hào vẫn ngồi đó, đôi mắt vẫn dõi theo bóng dáng của Đăng Dương, cho đến khi tiếng động của chiếc điện thoại trên bàn kéo anh trở lại với thực tại. Chiếc điện thoại đang rung, màn hình sáng lên với tên "Thái Sơn" hiện ra. Phong Hào chần chừ một chút, những suy nghĩ về cuộc trò chuyện chưa dứt với em trai lại bùng lên trong đầu. Anh hít một hơi dài, rồi với tay cầm lấy điện thoại, ngón tay lướt qua màn hình.

Phong Hào do dự một lát, rồi cuối cùng nhấn nút nhận cuộc gọi. Tiếng Thái Sơn vang lên ngay sau đó, nhưng cũng chỉ khiến cho những suy nghĩ trong đầu anh thêm phần rối bời.

- "Phong Hào, em đến nhà anh nhé"

- "Ừm"

[...]

Hơn ba mươi phút trôi qua, Phong Hào vẫn ngồi đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Đột nhiên, tiếng chuông cửa reo lên khiến anh giật mình. Anh vội vã chạy ra, hơi lo lắng, rồi cẩn thận nhìn qua lỗ mắt mèo. Khi nhận ra đó là Thái Sơn, anh mới thở phào nhẹ nhõm và vội vàng mở cửa.

Thái Sơn đứng ngoài cửa với vẻ mặt bình thản, như thể mọi chuyện đều ổn, nhưng trong đôi mắt của anh lại có một điều gì đó khó đoán. Phong Hào vẫn còn đọng lại cảm giác lạ lùng trong lòng từ trước, nhưng anh không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của Thái Sơn khiến mọi thứ trở nên quen thuộc, như một điều gì đó đã định sẵn từ lâu.

Thái Sơn nở một nụ cười nhẹ nhàng, rồi bước vào. Phong Hào khẽ khép cửa lại sau lưng, lòng vẫn tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải đáp.

- "Anh luôn sống một mình như thế à?" - Sơn cất lời.

- "Không, tôi sống với em trai, hôm nay thằng bé đi chơi với người yêu"

- "Thế, bố mẹ anh đâu?" - Thái Sơn ung dung ngồi xuống sofa như cậu đã quen nhà anh từ trước rồi vậy.

- "Họ ở Hà Nội"

Phong Hào đáp gọn, rồi vội vã ra ngoài sau bếp để pha trà mời Thái Sơn, có lẽ, anh chưa thể thoát khỏi mớ hỗn độn bên trong. Phong Hào thở dài rồi định quay người lại, thì bất ngờ cảm thấy một vòng tay ôm lấy eo mình từ phía sau. Anh giật mình, không kịp phản ứng, và khi quay mặt lại, anh thấy Thái Sơn đang đứng đó, khuôn mặt gần như không biểu lộ cảm xúc, chỉ có đôi mắt ánh lên một thứ gì đó khó tả.

Thái Sơn ôm anh một cách tự nhiên, như thể đây là điều đương nhiên. Phong Hào cảm thấy tim mình đập mạnh, một cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm trỗi dậy trong lòng. Anh không biết phải làm gì, chỉ đứng đó, im lặng, để cho khoảnh khắc kỳ lạ ấy trôi qua. Một phần trong anh cảm thấy ấm áp, nhưng một phần lại không thể lý giải được cảm xúc đang dâng trào.

Thái Sơn khẽ thì thầm, giọng nói trầm ấm như muốn xua đi sự ngượng ngùng trong không khí:

-  "Anh không sao chứ?"

Phong Hào chỉ biết gật đầu, không biết nên trả lời thế nào. Tình bạn, tình yêu, và những cảm xúc chưa được nói thành lời cứ thế chồng chất trong không gian giữa hai người.

Phong Hào ngỡ rằng cái ôm của Thái Sơn chỉ kéo dài một chút rồi thôi, nhưng càng lúc, cậu lại ôm anh chặt hơn, như thể sợ rằng nếu buông ra, mọi thứ sẽ tuột khỏi tay. Cảm giác ấm áp từ vòng tay ấy khiến Phong Hào không biết phải phản ứng thế nào. Mọi chuyện cứ lặng lẽ diễn ra, không ai nói gì, nhưng trong không gian ấy, mỗi nhịp tim của anh đều đập nhanh hơn, như muốn thể hiện những cảm xúc chưa được bộc lộ.

Thái Sơn ôm anh mãi, không vội vã, không giục giã, như thể trong khoảnh khắc này, thời gian đã ngừng lại. Phong Hào cảm nhận được sự khẩn thiết trong từng cái siết chặt, như thể Thái Sơn không muốn rời xa anh, không muốn mất đi sự gần gũi này. Nhưng trong lòng Phong Hào lại có một sự bối rối khó tả, anh không biết liệu mình có nên bước tiếp hay dừng lại.

- "Sao thế em?"

- "Hào ơi..."

- "Hửm?"

- "Mình làm tình nhé"

Chưa kịp để Phong Hào suy nghĩ hết về lời vừa rồi của Thái Sơn, cậu đã nhẹ nhàng lấy đi bộ trà trên tay anh rồi đặt xuống bàn bếp. Và ngay sau đó, Thái Sơn bất ngờ quay người anh lại, kéo anh vào một nụ hôn nóng bỏng. Phong Hào chưa kịp phản ứng, đôi môi của họ đã chạm nhau, Thái Sơn giữ chặt cổ anh, không cho anh rời đi. Tay còn lại của cậu thì siết lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Phong Hào, khiến anh không thể di chuyển.

Phong Hào ngỡ ngàng, tim đập thình thịch, không thể hiểu nổi cảm giác này. Cả không gian như dừng lại, chỉ còn lại sự ấm nóng của cơ thể Thái Sơn và nhịp thở gấp gáp của cả hai. Một cảm giác lạ lùng và mãnh liệt trỗi dậy trong lòng anh, khiến mọi suy nghĩ, mọi câu hỏi bỗng chốc tan biến.

Nụ hôn kéo dài suốt mười lăm phút, khi hai chiếc lưỡi đã mỏi nhừ và Phong Hào dần kiệt sức, Thái Sơn mới lưu luyến dứt ra. Cậu đưa con mắt nhìn vẻ mặt của đàn anh phía trước, phút chốc lại mất kiếm soát, bế bổng anh trên tay rồi bước về phía phòng ngủ đang mở rộng cửa chào đón.

Không biết đã bao lâu, chất giọng ám muội vẫn vang vọng bên trong căn phòng ấy. Tiếng lép nhép pha lẫn âm thanh lạch bạch khi da thịt tiếp xúc mạnh với nhau.

Phong Hào túm chặt lấy áo nệm, nước mắt nước mũi cứ thể mà chảy ra không ngừng. Cổ họng anh rên la đến khàn đi, bây giờ âm thanh duy nhất phát ra từ anh chỉ là tiếng thở dốc cùng tiếng rên khe khẽ. Phía trên, Thái Sơn như một con trâu mộng, liên tục dập tới tấp vào điểm gồ lên, tay cậu vung lên rồi đáp mạnh xuống chiếc mông trắng nõn, tạo nên màu đỏ hoà lẫn trông khá đẹp mắt.

- "S... Sơn-... a... tha-"

- "Hah... anh mệt sao, cún nhỏ? Ngủ đi nhé, em chơi chán cái lỗ này... tự khắc sẽ dừng ngay"

Thái Sơn vừa nói vừa rút cậu bé đã căng cứng ra một nữa, dứt lời lại đâm mạnh vào khiến Hào đang ngủ cũng phải giật nảy người lên.

Đôi mắt Phong Hào cố gắng mở to để nhìn gương mặt của người anh yêu nhưng tiếc là quá sức rồi. Anh cứ vậy mà thiếp đi, trong khi Sơn vẫn liên tục đánh lén vào lỗ nhỏ đáng thương ấy...

Vào buổi sáng hôm sau, Đăng Dương nhìn về phía bàn đã dọn sẵn đồ ăn nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của thằng anh mình xuống. Em tặc lưỡi rồi la lên:

- "Trần Phong Hào, anh định chết trong đó luôn à?"

Giọng nói của một người con trai vang lên bên tai Phong Hào, khiến anh khẽ nhíu mày, mặt mũi không biểu lộ chút ý định thức dậy, như thể chẳng muốn rời khỏi chỗ của mình chút nào.

- "Trần Phong Hào!?" - Giọng nam như mất kiểm soát, la lên thật to khiến Phong Hào giật mình tỉnh dậy.

Chào đón anh là cơn đau eo ập đến, tiếp nó là cái gì đó nhầy nhụa phía bên dưới. Hào tò mò vạch chăn thì mới biết tối hôm qua, Thái Sơn chẳng giúp anh dọn dẹp cái gì cả. Tiếng thở dài phát ra từ anh rồi nhanh chóng tan mất, có lẽ khi làm xong cũng là lúc Đăng Dương về nên cậu em không kịp dọn... Hào chẳng thể trách Sơn được.

Sau vụ việc ấy, Hào tưởng rằng tình cảm giữa hai người sẽ ngày càng trở nên gắn bó hơn, nhưng tiếc là điều đó không xảy ra. Thái Sơn dường như tránh xa anh, không liên lạc kể từ ngày hôm đó. Thỉnh thoảng, chỉ có vài tin nhắn ngắn ngủi, không còn sự quan tâm hay gần gũi như trước. Đôi khi sẽ là hẹn gặp mặt nhưng lúc nào gặp cũng sẽ liên quan đến việc làm tình và việc này sắp ép khô thân gầy của anh mất rồi.

[...]

Ngày nghỉ đã kết thúc, cuộc sống của Phong Hào lại tiếp tục theo đúng quỹ đạo của nó. Vẫn là những ngày bị bắt nạt, bị đánh đập, rồi lại phải vào phòng y tế chờ đợi người thương đến. Nhưng hôm nay, mọi thứ dường như đã lệch khỏi quỹ đạo quen thuộc của anh...

Như thường lệ, Hào lại bị vây đánh ở nơi quen thuộc. Bọn chúng đánh xong, thỏa mãn rồi bỏ anh lại với cơ thể đầy vết thương. Hào cảm thấy đau đớn, nhưng không một giọt nước mắt rơi. Anh đã quá quen với những trận đòn này, và theo năm tháng, nỗi đau đã khiến anh trở nên chai sạn, không còn cảm giác gì nữa.

Ôm chặt chiếc balo nặng trĩu, Hào từng bước khó nhọc lê đến phòng y tế. Tuy nhiên, trước khi tới nơi, anh phải đi qua nhà vệ sinh nam. Lúc này, anh chợt nghe thấy giọng Thái Sơn. Dù biết là không nên tò mò, nhưng khi nghe thấy tên mình bị đem ra bàn tán, Phong Hào không thể kìm lòng, quyết định đứng lại, lắng nghe.

- "Bạn Sơn tài thật, dụ dỗ cả đàn anh khoá trên cơ à" - Một cậu trai trong nhóm lên tiếng.

- "Chà, gạ gẫm một chút là nó đổ tao đừ đừ. Cái thằng đần đó mà biết tao là người đứng sau vụ bắt nạt... chắc khóc cả đêm"

Giọng Thái Sơn vang lên rõ mồn một, từng lời cậu nói như những mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Hào. Mỗi câu từ như xé nát những gì còn sót lại trong anh, đau đớn và khó chịu đến mức không thể dứt ra.

Đôi môi Hào cắn chặt lại, như thể muốn vạch trần tất cả những gì Thái Sơn đã nói, nhưng cuối cùng anh lại chẳng thể làm gì được. Cảm giác bất lực và đau đớn khiến anh chỉ biết im lặng, dù trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ hỗn loạn...

- "Nghe đồn là yêu nhau dữ lắm cơ mà?"

- "Trần Phong Hào ấy hả? Nó chỉ là một con chó điếm dâng thân cho tao thôi, yêu đương cái nỗi gì" - Kết lời là một tràn cười vang cả phòng vệ sinh.

Bây giờ, Hào đã đau, anh đã khóc. Những vết thương do đòn roi cũng không thể nào so sánh được với nỗi đau của sự phản bội mà Thái Sơn dành cho anh. Cảm giác bị lừa dối, bị tổn thương từ người mình yêu thương nhất, làm trái tim anh vỡ vụn, nỗi đau sâu sắc hơn bất cứ vết thương nào trên cơ thể.

Anh chẳng còn muốn đến phòng y tế để chờ đợi Sơn nữa. Với nỗi đau vẫn còn rỉ ra trong tim, Hào vội vã bỏ lại chiếc balo, rồi nhanh chân chạy ra khỏi trường khi cánh cửa còn mở. Không cần quay lại, không cần suy nghĩ thêm, anh chỉ muốn rời xa mọi thứ, nơi giam giữ những ký ức đã từng đẹp nhưng giờ chỉ còn là vết thương.

Đôi chân Hào từng bước, từng bước đi về nhà. Cánh cửa nhà mở ra, nhưng trước mắt anh chỉ là một màu đen tĩnh lặng. Đúng nhỉ, hôm nay Đăng Dương cũng đi học, nên không có bóng đèn nào được thắp sáng. Cả ngôi nhà im ắng, như phản chiếu tâm trạng anh, cô đơn và tăm tối...

[...]

- "Ủa, sao cửa nhà mở ta, Phong Hào về sớm vậy?" - Đăng Dương khó hiểu nhìn về phía Minh Hiếu đang đứng bên cạnh.

- "Có lẽ, ta vào thử xem - Minh Hiếu nói.

- "Vâng~"

Cả hai định bước vào thì bỗng thấy bóng dáng Thái Sơn vội vã chạy đến, tay ôm chặt chiếc balo của Phong Hào. Dường như anh ta đang cố gắng đuổi theo ai đó, nhưng khi nhìn thấy Đăng Dương và Minh Hiếu, bước chân của Thái Sơn bỗng dừng lại, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối.

- "Ủa, cái bạn hôm kia, sao ông có balo của anh Hào vậy?" - Dương nhìn sang Sơn rồi cất lời.

- "À, bạn cũng lớp của Hào báo không thấy anh ấy quay lại lớp, ra về thì mấy anh chị có gửi cho tôi để mang sang trả anh"

- "À, mơn nhe, chắc Hào trong nhà, vào thôi"

Đăng Dương niềm nở mời Thái Sơn vào nhà mình, nở một nụ cười tươi rói. Nhưng nụ cười ấy bỗng chợt đanh lại khi em nhìn thấy ngôi nhà tối om, không một ánh đèn. Chẳng phải Hào đã về rồi sao? Cảm giác bất an thoáng qua trong lòng em, khiến đôi mắt đăm chiêu nhìn vào không gian tĩnh lặng trước mặt.

Minh Hiếu không hiểu chuyện, nhanh chóng bước đến công tắc đèn và bật sáng. Ngôi nhà lập tức sáng sủa, nhưng không thấy bóng dáng Phong Hào đâu. Đăng Dương hừ lạnh một cái, trong lòng thầm nghĩ nếu không gặp Hào ở đây, chắc chắn anh lại đang trong phòng, chỉ nằm ngủ. Em mời Thái Sơn và Minh Hiếu ngồi xuống sofa, rồi tự mình vào phòng tìm Phong Hào.

Đăng Dương mở cửa phòng ra, và chỉ trong một giây, em khựng lại, rồi ngồi phịch xuống nền sàn lạnh lẽo. Gương mặt em trắng bệch, đôi mắt mở to, không tin vào những gì đang nhìn thấy. Miệng em cứ lắp bắp, không thể thốt nên lời, chỉ còn lại cảm giác hoang mang và sợ hãi tràn ngập trong lòng. Một lúc lâu sau, Đăng Dương bất ngờ gào lên, một tiếng gào thê lương vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Tiếng thét của em như xé nát không gian, tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng, khiến mọi thứ xung quanh dường như đông cứng lại trong nỗi sợ hãi tột cùng.

Trần Minh Hiếu vừa nghe thấy tiếng gào của người yêu, liền nhanh chóng chạy đến. Thay vì bước vào bên trong để kiểm tra, hắn chọn ôm chặt lấy Đăng Dương, người đang ngồi bệt xuống sàn, khóc lớn. Cảm giác đau lòng dâng trào trong Hiếu, khi thấy người yêu mình như vậy, hắn chỉ biết ôm lấy Dương, nhẹ nhàng an ủi, mặc cho nỗi đau trong lòng anh càng lúc càng lớn. Lúc này, Thái Sơn cũng nhanh chân chạy đến, nhưng thay vì bước lại dỗ dành Đăng Dương, cậu lại đứng lặng lẽ, nhìn thẳng vào căn phòng quen thuộc ấy. Ánh mắt cậu phút chốc ánh lên vẻ không ngờ rồi lại chuyển sang đượm buồn, như thể đang vật lộn với chính cảm xúc của mình. Căn phòng, với tất cả những kỷ niệm, giờ đây bỗng trở nên tĩnh lặng và u ám, khiến lòng Thái Sơn cũng trĩu nặng...

Bên trong căn phòng ấy, chiếc cổ của Phong Hào bị siết chặt bởi sợi dây thừng được cột cố định trên một chiếc móc treo ở trần nhà. Thân xác anh bây giờ không còn là màu trắng hồng như trước, nó trở nên nhợt nhạt cùng gương mặt tím ngắt khi bị sợi dây thắt chặt. Đôi mắt anh nhắm nghiền, vẻ mặt thanh thản lắm, như đã vứt bỏ mọi muộn phiền trên nhân thế vậy.

Thái Sơn đưa mắt nhìn xác người mà mình đã từng bôi nhọ, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Cậu không hiểu vì sao mình lại cảm thấy thế, chỉ biết rằng một thứ cảm giác tự trách, hối hận lạ lùng bao trùm lấy cậu. Mọi lời nói, mọi hành động trước đây bỗng trở nên nặng nề, như một gánh nặng không thể gỡ bỏ. Cậu chỉ đứng đó, im lặng, cảm nhận từng đợt sóng dằn vặt trong tâm hồn. Chợt, mắt Thái Sơn chạm phải một mảnh giấy nằm trên chiếc giường với tone tím nhạt. Cậu chậm rãi bước tới, tay run rẫy khi cầm lấy tờ giấy. Mỗi chuyển động của cậu như thể nặng nề, sợ hãi khi không biết điều gì đang chờ đón mình phía sau những dòng chữ ấy. Cảm giác lo lắng và bất an làm tay cậu càng thêm run, không dám mở ra ngay lập tức, như thể sợ hãi với những gì sẽ được tiết lộ.

[Di chúc]

"Trần Minh Hiếu, tôi biết cậu sẽ về với Đăng Dương như mọi khi. Có lẽ, hôm nay sẽ là ngày Dương suy sụp nhất, nhưng tôi vẫn hy vọng, từ tận sâu trong lòng, rằng cậu sẽ chăm sóc thật tốt cho thằng bé. Hãy hứa với tôi nhé, Minh Hiếu. Tôi ghen tị với tình yêu mà cậu dành cho Dương, một tình yêu mà tôi chưa bao giờ có được, một thứ tình cảm mà tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn vào. Nhưng rồi, từ cái sự ghen tị ấy, tôi lại dần nhận ra điều quan trọng nhất là bản thân tôi cũng cần được yêu thương đến nhường nào. Cảm giác ấy trỗi dậy mạnh mẽ, như một cú tát vào tâm trí tôi, khiến tôi nhận ra rằng, có lẽ tôi đã bỏ quên chính mình quá lâu.

Nếu đã đọc, thì hãy gửi lời đến Nguyễn Thái Sơn, người bạn đồng hành duy nhất của tôi trong cái địa ngục tâm tối này. Hãy nói với em ấy, tôi không giận đâu. Chỉ là kiếp này, ông trời không cho chúng ta duyên phận.

"Hẹn em kiếp sau, cảm ơn em, anh yêu em."

Những lời này, dù không thể nói trực tiếp, nhưng lại là tất cả những gì tôi muốn thốt ra, để em biết, dù chúng ta không thể cùng nhau, tôi vẫn luôn trân trọng và yêu thương em"

Thái Sơn cầm bức di chúc trong tay, mắt cậu dừng lại ở từng chữ, từng lời viết ra. Khi đọc đến câu cuối cùng, nước mắt không thể kiềm chế nữa, chúng cứ ào ạt tuôn rơi. Cậu gào lên, tiếng khóc vang vọng trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng những tiếng khóc nấc đến khàn họng của Đăng Dương ngồi đó. Cảm giác nghẹn ngào, đau đớn trào dâng trong tim Thái Sơn, như thể mọi thứ vừa sụp đổ trước mắt cậu. Cảm giác mất mát quá lớn, khi cuối cùng, tất cả những gì còn lại chỉ là nỗi tiếc nuối không thể vãn hồi...

Bên ngoài trời, từng đám mây xám xịt kéo đến, dày đặc cả bầu trời, rồi ngay sau đó là một cơn mưa thật lớn ập xuống. Những hạt mưa nặng trĩu như muốn chia sẻ nỗi đau trong lòng. Có lẽ ông trời cũng đang khóc thương thay số phận của Phong Hào, những giọt mưa như phản chiếu nỗi buồn và sự bất công mà anh phải gánh chịu. Cảnh vật xung quanh chìm trong sự tĩnh lặng u buồn, thật đáng thương, một số phận quá đỗi cô đơn.

___

Anh thay lời tạm biệt bằng một cơn mưa rào. Những hạt mưa như những giọt nước mắt không thể ngừng rơi, trút xuống mặt đất, xóa nhòa mọi dấu vết, mọi ký ức. Cơn mưa đột ngột ập đến, như thể cả trời đất cũng muốn chia sẻ nỗi đau của anh, thay cho lời từ biệt không thể thốt ra. Mọi thứ trở nên mơ hồ trong làn mưa, như một khúc nhạc buồn tiễn biệt, đọng lại trong lòng người ở lại một sự mất mát và tiếc nuối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro