Đoạn kết mới
Một năm sau cuộc gặp gỡ tình cờ ấy, Thái Sơn vẫn không ngừng theo đuổi Phong Hào. Những sai lầm trong quá khứ khiến hắn trằn trọc mỗi đêm. Hắn nhận ra mình không thể quên được em, không thể sống mà không có em bên cạnh. Thái Sơn từng là người tự cao, kiêu ngạo, nhưng lần này hắn cúi mình, kiên nhẫn và chân thành, bất chấp những lần em quay lưng hay từ chối.
Suốt một năm ròng rã, Thái Sơn cố gắng bù đắp cho những lỗi lầm cũ. Hắn tìm mọi cách để xuất hiện trong cuộc sống của Phong Hào một cách nhẹ nhàng và không làm phiền em. Hắn âm thầm gửi những bức thư xin lỗi, những món quà nhỏ, và dành cho em những lời nhắn nhủ ấm áp. Hắn không còn ép em tha thứ, chỉ lặng lẽ chờ đợi, để em tự quyết định khi nào sẽ mở lòng.
Phong Hào ban đầu vẫn dè dặt, mang theo những vết thương cũ. Em không dễ dàng tin tưởng lại Thái Sơn, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, trái tim em vẫn run động. Thái Sơn không còn là chàng trai lạnh lùng và kiêu ngạo năm nào nữa. Hắn đã thay đổi, từng ánh mắt, từng hành động đều toát lên sự quan tâm và hối hận chân thành. Mỗi lần gặp Phong Hào, hắn đều nhẹ nhàng chào hỏi, không còn chế nhạo, không còn đùa cợt.
Phong Hào cảm nhận được sự khác biệt đó. Mỗi lần Thái Sơn xuất hiện, em không còn cảm thấy như bị tổn thương nữa. Sự thay đổi của hắn là thật, và điều đó khiến em bối rối. Hắn đã từng tổn thương em rất nhiều, nhưng giờ đây, hắn lại trở thành người duy nhất khiến em cảm thấy an toàn.
Cuối cùng, sau bao nhiêu tháng ngày im lặng và tự đấu tranh với cảm xúc của mình, Phong Hào quyết định cho Thái Sơn một cơ hội. Hôm ấy, dưới cơn mưa nhẹ của buổi chiều mùa thu, Thái Sơn đứng chờ em ở công viên nơi họ từng gặp lại nhau. Hắn mang theo một bó hoa nhỏ, tuy không phải hoa hồng rực rỡ, mà là những bông cúc dại mộc mạc.
Phong Hào đến, đứng trước mặt hắn, đôi mắt ánh lên sự do dự và hy vọng. "Anh thật sự đã thay đổi rồi, đúng không?" Em hỏi, giọng khẽ run nhưng ánh mắt vẫn không rời hắn.
Thái Sơn nhìn em, trong mắt là tất cả những cảm xúc mà hắn không thể giấu. "Anh đã cố gắng rất nhiều... Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp"
Phong Hào nhìn sâu vào mắt hắn, nơi mà trước kia chỉ toàn là sự lạnh lùng, giờ đây lại chất chứa yêu thương. Em khẽ gật đầu.
Hắn kéo em vào một cái ôm thật chặt, như muốn xóa đi mọi đau đớn đã qua. "Anh sẽ không bao giờ làm em đau nữa. Anh hứa đấy!"
Kể từ ngày ấy, họ không còn là những kẻ tổn thương nhau nữa, mà là hai người yêu nhau bằng tất cả sự chân thành và thấu hiểu. Thái Sơn chăm sóc Phong Hào từng chút, không phải để chuộc lỗi, mà vì hắn thực sự yêu em.
Thời gian trôi qua, họ cùng xây dựng một cuộc sống hạnh phúc. Phong Hào không cần những lời hứa hẹn xa xôi, vì em biết Thái Sơn đã trở thành điểm tựa vững chắc của đời mình. Và Thái Sơn, sau bao sai lầm, cuối cùng cũng tìm thấy tình yêu mà hắn từng vô tâm đánh mất.
Họ sống bên nhau, trải qua mọi khó khăn, vui buồn, cùng già đi bên nhau. Phong Hào cuối cùng đã tìm thấy bình yên, và Thái Sơn, sau bao lỗi lầm, cũng tìm lại được trái tim mà hắn đã từng lỡ tay làm tổn thương.
Và từ đó, câu chuyện của họ không còn là những kỷ niệm đau thương, mà là một hành trình yêu thương và hạnh phúc mãi mãi bên nhau đến cuối đời.
______
ý là tui định cho kết mở á, nhưng mà thoii viết kết này tặng cho bạn kia 😋
ê mà hong được ấy cho lắm nên mấy bà đừng chửi nha💔
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro