1.

Tôi và Thái Sơn có một bí mật.

Bí mật nhỏ nhưng là sợi dây liên kết vô hình mong manh giữa hai chúng tôi. Tôi và em ấy ở bên nhau, với danh xưng là 'người yêu.'

Thú thật cũng hơi buồn cười khi nói ra điều này. Vệ sĩ và cậu chủ. Quan trọng hơn là - chúng tôi ở hai phe đối đầu. "Bé ngoan, lại đây."

Tôi chăm chú nhìn Thái Sơn. Đây là người đàn ông khiến tôi phải gạt bỏ hết tất cả mọi thứ. Tình cảm, tôn nghiêm, lý trí và tự do.

Dâng lên cho Thái Sơn một bản thân trần trụi tốt đẹp nhất để mặc em ấy giày xéo, nhưng kì lạ thay Thái Sơn chưa từng gọi tên tôi, dù chỉ một lần. Đi đến bên Thái Sơn, tôi ngả vào lòng em ấy.

"Gọi là bé ngoan, anh không vui sao?"

Vui chứ, vui chết đi được. Lắc đầu thay cho câu trả lời, tôi biết Thái Sơn thừa hiểu tôi yêu em ấy nhiều bao nhiêu. Được nằm trong lòng người bản thân yêu thầm bấy lâu nay sao lại không vui cơ chứ. Thái Sơn xoa tóc tôi, mân mê chúng như thói quen thường ngày.

"Sơn, em có yêu anh không?"

Dù biết câu trả lời sẽ là mũi dao đâm từng nhát vào tim nhưng tôi vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Tôi muốn có một đáp án.

Tay Thái Sơn khựng lại rồi ra vẻ như chẳng có gì xảy ra, tiếp tục hành động khi nãy. Tập mãi cũng dần quen, đây không phải lần đầu, việc gì phải nghĩ nhiều.

Tiếng nhạc êm ả vừa phải, tiếng lật sách từng trang, mùi nến thơm quen thuộc ngập tràn không khí. Tôi như người chết hồi sinh trong vòng tay của Thái Sơn.

Thái Sơn vẫn để tôi tiếp tục làm vệ sĩ ở Gia tộc chính, đồng thời cũng chưa từng đòi hỏi phải đem bất kì thông tin gì về cho em ấy. Thở phào nhẹ nhõm, giữa tình yêu và lòng trung thành, tôi đều bỏ không được.

Thái Sơn có một tật xấu. Em ấy thích hôn môi tôi, hôn rất lâu. Mỗi khi ở bên em ấy rồi quay về Gia tộc chính, môi tôi luôn trong tình trạng sưng tấy. Dù đã góp ý với Thái Sơn nhiều lần về vấn đề này nhưng em ấy đều bỏ ngoài tai, thấy vậy tôi cũng đành chiều theo. Môi sưng một chút, tôi chườm đá là được, miễn là Thái Sơn vui.

"Bé ngoan ngủ đi, tôi có việc phải đi đây. Ngủ dậy thì kiếm gì ăn đi nhé rồi về lại Gia tộc chính."

Thái Sơn thì thầm bên tai. Tôi yêu chết giọng nói của em ấy, chúng như có ma thuật lôi kéo tôi làm theo những gì em ấy sai khiến. Gật đầu đáp ứng Thái Sơn, tôi ngoan ngoãn nhắm mắt.

Tiếng cửa đóng, tôi ti hí mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, thừa hiểu việc mà Thái Sơn nhắc tới là gì. Hôm nay là ngày giỗ của Nicky, người yêu cũ của anh ấy. Người duy nhất Thái Sơn yêu thật lòng đã ra đi vào ba năm trước, đến giờ vẫn khiến em ấy không thể nào nguôi ngoai.

Nhếch môi cười nhạt, đáng ra tôi không nên trông chờ vào cái bánh từ trên trời rơi xuống để rồi ngày hôm nay có dịp cười ra nước mắt. Tôi và Thái Sơn là người yêu nhưng em ấy chưa từng yêu tôi. Thái Sơn xem tôi là thế thân của Nicky.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro