CHƯƠNG 23

Những ngày như vậy, là ai thì cũng không nhịn được, Gia Huy đã nhịn suốt mười hai ngày, đến trưa ngày thứ mười ba, đúng lúc Phong Hào dùng chiếc đũa cậu giấu được đi cạy khung cửa sổ, Gia Huy mở khóa đi vào. Hắn đã uống một đống rượu, đi đứng liêu xiêu, tìm thấy Phong Hào dưới khung cửa sổ liền tóm lấy cậu quăng lên giường.

Phong Hào không phải rất sợ hắn, cũng không nghĩ ra hắn có thể làm gì mình. Cho nên trước khi Gia Huy cúi xuống hôn cậu, cậu vẫn rất ngoan ngoãn, chỉ đẩy hắn ra, né tránh hơi rượu trên người hắn.

“Phong Hào, tôi không chịu được nữa rồi, bây giờ muốn cùng em!” Gia Huy như một con sói cắn lấy miệng cẩu, nửa khuôn mặt Phong Hào ướt sẫm, liều mạng giãy dụa, gào lên từng tiếng: “Cứu, cứu mạng! Ai tới cứu tôi với!”

Âm thanh có lẽ đã truyền ra ngoài, bên ngoài phát ra vài tiếng huýt sáo, Phong Hào cảm thấy trên người mình như có lửa đốt, vừa nóng vừa cay. Gia Huy điên cuồng kéo nút áo cậu, cắm đầu vào liếm, sau đó là kéo váy cậu, xương hông chợt lạnh, bắp đùi bị hai bàn tay to nóng bỏng bóp chặt.

Phong Hào khóc rồi, Gia Huy vô cùng dọa người, cởi quần, lộ ra vật xấu xí vừa to vừa cong, không ngừng cọ nước miếng lên người cậu. Phong Hào liên tục kêu gào “cứu mạng”, hét đến nỗi cổ họng đau đớn. Ở đằng xa vang lên tiếng súng, có lẽ cũng không phải súng, vì Gia Huy vẫn mê say nằm sấp trên người cậu, không hể ngẩng đầu.

Rầm một tiếng, cửa bị phía bên ngoài mở ra, Gia Huy còn ngây người, trên cánh tay đã trúng một phát súng. Phong Hào nhìn thấy máu liền tái mặt, Gia Huy tức giận đi lên, trên đùi lại trúng thêm một phát súng, giống như anh hùng rơi vào bước đường cùng như trong Bình thư đã nói, thoáng cái đã quỳ trên mặt đất.

Phong Hào xoay người ngồi dậy, ngây người ngồi bên mép giường. Người nổ súng ngược sáng tiến vào, vạt áo dài đen sẫm, một cánh tay chống gậy, như sét đánh trời quang, bốn mắt nhìn nhau.

“Lão Đại…” Phong Hào gọi khẽ trong miệng, cậu không dám tin, không dám tin người cậu ngày nhớ đêm mong thật sự đã tới rồi.

Thái Sơn giật mình đứng ở đằng kia, không tiến thêm một bước, Phong Hào lặng người một giây, nhìn theo ánh mắt anh, thấy bờ ngực ướt đẫm của mình, những vết hôn đỏ sẫm trên đầu ngực phẳng lì không một chút độ cong.

Nhìn thêm xuống dưới, cái đùi trắng nõn, một thứ đáng lẽ không có trên người cậu lạnh run, bị lớp da thừa bao lấy, chạm vào cái váy gần như đã bị cởi ra.

Da đầu Phong Hào run lên, toàn thân lạnh ngắt, run rẩy, không nói lên lời. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn, Thái Sơn vội đi vào, lấy áo khoác bao lấy Phong Hào, kéo váy cậu lên, kéo tấm ga giường bao chặt cậu, ném cây gậy ôm cậu lên, khập khiễng bước ra ngoài.

Đi vào đều là mấy người quân nhân mang súng, đến trói Gia Huy lại. Bên ngoài cũng toàn những người mang súng, mặc đồng phục. Cách đó không xa là hai chiếc xe con, cạnh cửa xe là một sĩ quan, da rất trắng, cười lên trông có chút không đứng đắn, nhìn thấy Thái Sơn, anh ta ném điếu thuốc đi, mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.

Thái Sơn ôm Phong Hào ngồi ở ghế sau, chỗ ngồi rộng rãi như vậy nhưng anh không thả cậu xuống. Phong Hào cuộn tròn ngồi trên đùi anh, khuôn mặt trốn trong ga giường, chỉ dám đưa bàn tay nhỏ bé, sợ hãi chạm vào cằm anh.

Trên cằm lún phún râu mới mọc, chạm vào thấy cứng cứng, vành mắt người đàn ông đen thẫm, tròng mắt đỏ ngầu, dường như đã mấy ngày không được ngủ, anh nhìn thẳng về phía trước, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Người quân nhân đằng trước nhìn thấy bộ dáng của anh qua gương chiếu hậu, còn cả cánh tay mảnh khảnh của Phong Hào, ôm ghế quay người lại: “Con mẹ nó, Thái Sơn cậu quả là một hán tử,” người quân nhân cười sang sảng, “hôm nào đi uống vài ly cùng tôi!”

Thái Sơn trừng mắt nhìn, không đáp lời, nắm lấy cánh tay Phong Hào đang sờ mình, lật qua lật lại ngắm nghía. Vẻ mặt ấy không biết là mất mát hay ghét bỏ, hay là buồn bã. Đột nhiên, anh đau khổ nhíu mày, đưa mấy đầu ngón tay Phong Hào lên môi, khẽ chạm rồi hung hăng cắn chặt.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro