Chương 15 : Không Ghét
Buổi tối hôm ấy, tôi không khóc.
Tôi ngồi bên cạnh chị, lặng lẽ ngước nhìn bầu trời đêm. Những vì sao trên cao vẫn lấp lánh, vẫn xa vời như thể chưa từng bận tâm đến bất kỳ nỗi đau nào dưới trần thế.
Gió đêm lành lạnh, len lỏi qua từng kẽ áo. Chị khẽ kéo chiếc chăn mỏng trùm lên vai tôi, ánh mắt chị vẫn dịu dàng như thế, như thể chỉ cần tôi nói ra, chị sẽ gánh vác hết mọi muộn phiền thay tôi.
"Phong Hào, em có lạnh không?"
Tôi lắc đầu. "Không lạnh."
Chị im lặng một lúc, rồi bất giác nở nụ cười. "Lâu rồi hai chị em mình không ngồi ngắm sao cùng nhau nhỉ?"
Tôi gật đầu.
"Ngày bé, mỗi lần có chuyện không vui, chị đều kéo em ra sân nhà, hai chị em mình nằm dài ra mà đếm sao, rồi mơ về một nơi thật xa, nơi không ai có thể làm tổn thương em." Chị thở dài. "Lúc ấy, em luôn cười thật tươi..."
Tôi mím môi. "Bây giờ em vẫn cười mà, chỉ là... khác trước rồi."
Chị quay sang nhìn tôi, bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay tôi. "Hào, em có ghét cuộc đời này không?"
Tôi không trả lời ngay. Tôi chỉ lặng lẽ ngắm bầu trời, nơi những ngôi sao cứ lặng lẽ tỏa sáng, mặc kệ sự tàn nhẫn của thế gian.
"Không ghét." Tôi nói khẽ. "Em chỉ ghét chính mình."
Chị nhìn tôi, ánh mắt đầy thương xót, như thể muốn ôm trọn cả thế giới này vào lòng, chỉ để che chở cho tôi.
Bàn tay chị siết nhẹ lấy tay tôi, giọng nói run run: "Phong Hào, em không sai. Em chưa bao giờ sai cả."
Tôi bật cười, một nụ cười yếu ớt. "Nhưng nếu em không sai, tại sao tất cả mọi người đều muốn trừng phạt em?"
Chị không trả lời ngay. Gió thổi qua, làm rối mái tóc chị. Trong bóng tối, đôi mắt chị ánh lên những tia sáng lấp lánh, giống như bầu trời đầy sao phía trên đầu.
Cuối cùng, chị nhẹ giọng nói: "Bởi vì thế giới này vốn dĩ không công bằng. Nhưng em vẫn có quyền sống, có quyền hạnh phúc. Chị sẽ không để ai cướp đi điều đó của em."
Tôi không nói nữa, chỉ lặng lẽ dựa vào vai chị. Đêm nay, ít nhất vẫn còn một nơi để tôi tựa vào.
Tôi nhìn chị rất lâu, chị thật đẹp,Phong Nguyệt chị ấy mang một vẻ đẹp dịu dàng như mùa thu Hà Nội vừa trong trẻo, vừa u buồn, như thể gió heo may đã thấm vào từng đường nét trên khuôn mặt chị.
Làn da chị trắng mịn như sương mai, nhưng không còn cái tươi tắn của một người vô lo vô nghĩ. Dưới ánh đèn mờ nhạt, tôi thấy rõ những quầng thâm nhàn nhạt dưới đôi mắt, như dấu vết của những đêm dài trằn trọc. Đôi mắt ấy sâu thẳm, ánh lên một nỗi buồn dịu dàng nhưng cũng chất chứa nhiều tâm sự, như thể đã nhìn thấy quá nhiều mất mát và đau thương.
Mái tóc chị đen dài, mềm như dải lụa, buông nhẹ trên đôi vai gầy guộc. Dưới ánh sao, từng sợi tóc óng lên sắc xanh thẫm của đêm, khiến chị trông như một bức họa đẹp nhưng buồn. Bờ môi chị mím nhẹ, như thể đang cố nuốt lại những lời không thể nói, còn đôi tay dịu dàng ấy, dù ôm lấy tôi nhưng lại run lên nhè nhẹ, như sợ rằng nếu siết chặt hơn, tôi sẽ vỡ tan mất.
Chị ngồi đó, ngước nhìn bầu trời đêm với ánh mắt xa xăm. Nhìn chị, tôi thấy mùa thu Hà Nội không còn chỉ là những cơn gió nhẹ hay lá vàng bay, mà còn là sự cô đơn, là hoài niệm, là những điều dang dở chưa thể gọi tên.
Tôi khẽ nói..." Phong Nguyệt, nếu sau này không còn em bên cạnh, có lẽ chị sẽ không đau lòng như vậy nữa."
Chị khựng lại. Đôi mắt thoáng run rẩy, nhưng rất nhanh đã trở nên bình tĩnh. Chị quay sang nhìn tôi, cố nặn ra một nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại chất đầy nỗi đau.
"Em ngốc quá, Phong Hào." Giọng chị khẽ như gió thoảng, nhưng tôi nghe ra được sự nghẹn ngào trong từng chữ. "Làm sao chị có thể không đau lòng được chứ? Em là em trai của chị, là người duy nhất chị muốn bảo vệ. Nếu không còn em nữa... thế giới này có còn gì ý nghĩa với chị đây?"
Tôi im lặng. Bầu trời đêm trên cao lấp lánh những vì sao, nhưng tôi chỉ thấy chúng nhòe đi trong tầm mắt.
Bàn tay chị siết chặt lấy tay tôi, như thể sợ chỉ cần nới lỏng một chút thôi, tôi sẽ tan biến vào đêm tối. "Chị không cần em phải mạnh mẽ. Chị chỉ cần em ở đây, chỉ cần em còn sống... vậy là đủ rồi."
Tôi cười nhẹ, nhưng không nói gì thêm. Vì cả tôi và chị đều biết, có những vết thương dù có ở lại cũng chẳng thể lành lại được nữa.
Buổi tối hôm đó, sau khi nói chuyện với chị xong, tôi trở lại phòng.
Căn phòng quen thuộc vẫn tối om, chỉ có ánh đèn ngủ leo lét hắt lên bức tường những bóng hình chập chờn. Tôi ngồi xuống mép giường, bàn tay run run mở nắp lọ thuốc. Những viên thuốc trắng nhỏ rơi ra, nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.
Không chút do dự, tôi nghiêng đầu, nuốt trọn tất cả. Cổ họng khô rát, từng viên thuốc trôi xuống một cách khó khăn. Nhưng vẫn chưa đủ.
Tôi với tay lấy con dao gọt trái cây đặt sẵn trên bàn, ánh lưỡi dao lạnh lẽo phản chiếu đôi mắt vô hồn của chính tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi từ từ kéo lưỡi dao sắc bén lên cổ tay.
Lưỡi dao cứa xuống da thịt, một vệt đỏ lập tức lan ra. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Tôi ấn mạnh hơn, sâu hơn.
Máu trào ra, nóng hổi và chảy thành dòng, thấm đẫm lên tấm ga giường trắng. Tôi nhìn nó lan rộng, loang lổ như những cánh hoa đỏ nở rộ trong đêm tối.
Căn phòng dần trở nên quay cuồng. Đầu tôi choáng váng, mí mắt nặng trĩu.
Phải rồi... Như thế này... là kết thúc rồi, đúng không?
Máu túa ra như suối, thấm đẫm trên ga giường trắng tinh, lan rộng thành một vệt đỏ chói mắt. Tôi không cảm thấy đau, chỉ có một cơn lạnh buốt chậm rãi bò lên từng thớ thịt. Cả căn phòng như xoay mòng mòng, ánh đèn vàng vọt trên trần nhà mờ nhạt dần.
Chẳng phải như thế này là tốt sao?
Tôi khẽ nhắm mắt lại, buông xuôi tất cả. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng hét xé toang màn đêm.
"PHONG HÀO!!!"
Cánh cửa bật tung, chị lao vào, đôi mắt hoảng loạn, đôi tay run rẩy ôm lấy tôi.
"Em làm cái gì vậy? Sao em lại ngốc như thế này hả?!"
Giọng chị nghẹn lại, bàn tay cố gắng ấn chặt vết thương trên cổ tay tôi, nhưng dòng máu cứ không ngừng rỉ ra từ giữa kẽ tay chị. Tôi có thể nghe thấy tiếng chị nấc lên từng cơn, hơi thở rối loạn vì hoảng sợ.
"Đừng mà... đừng bỏ chị... Chị xin em...!"
Tôi muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Chỉ có nụ cười yếu ớt còn sót lại trên môi.
Chị ơi... em mệt rồi...
Chị hét lên, giọng chị vỡ vụn trong tuyệt vọng. Tôi lờ mờ nhìn chị qua tầm mắt nặng trĩu, môi tôi mấp máy nhưng chẳng thể thốt ra lời nào.
Chị quỳ sụp xuống bên giường, vòng tay ôm lấy tôi, bàn tay run rẩy áp chặt vào vết thương đang không ngừng rỉ máu. Chị dùng sức giữ chặt tôi, như thể chỉ cần buông ra, tôi sẽ tan biến ngay trước mắt.
"Đừng ngủ... Đừng nhắm mắt lại, chị xin em!"
Giọng chị nghẹn ngào, hơi thở dồn dập khi tay với lấy điện thoại, lập cập bấm số gọi cấp cứu.
"Làm ơn! Cứu em tôi... Nó đang mất máu rất nhiều!"
Điện thoại rơi xuống sàn, chị gục đầu lên ngực tôi, tiếng nấc nghẹn từng hồi. Tôi nghe thấy tiếng chị gọi tôi không ngừng, cảm nhận được hơi ấm từ chị truyền sang, nhưng mí mắt tôi đã quá nặng, ý thức tôi dần chìm vào khoảng không tăm tối.
Tôi tỉnh dậy.
Trần nhà trắng toát đập vào mắt tôi, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi. Cảm giác lạnh lẽo từ kim truyền dịch cắm trên mu bàn tay khiến tôi nhận ra mình vẫn còn sống.
Bên cạnh, chị ngồi đó, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn chưa bao giờ rời khỏi tôi. Khi thấy tôi mở mắt, chị bật dậy, bàn tay nắm chặt lấy tay tôi như sợ rằng nếu lơi ra một chút, tôi sẽ lại biến mất.
"Phong Hào..."
Chị khẽ gọi, giọng chị khàn đặc, có lẽ vì đã khóc suốt đêm. Tôi nhìn chị thật lâu, rồi quay mặt sang một bên, ánh mắt trống rỗng hướng ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng, thế giới vẫn vận hành theo cách của nó. Chỉ có tôi là chẳng còn muốn tồn tại trong thế giới ấy nữa.
Chị nắm chặt tay tôi, giọng run rẩy.
"Phong Hào... em tỉnh rồi..."
Tôi không đáp, chỉ khẽ chớp mắt.
"Em có biết chị sợ thế nào không? Nếu chị đến trễ một chút... nếu chị không kịp..." Chị nghẹn lời, nước mắt lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay tôi.
Tôi nhìn chị rất lâu rồi quay mặt đi, mắt hướng ra cửa sổ. Ngoài kia trời trong vắt, nắng trải dài trên những tán cây. Thế giới vẫn đẹp như thế, nhưng tôi chẳng còn muốn thuộc về nó nữa.
"Phong Hào, đừng như vậy nữa, được không?" Giọng chị khẩn thiết, bàn tay siết chặt lấy tôi như sợ nếu buông ra, tôi sẽ lại biến mất.
Tôi khẽ cười, giọng khàn đặc. "Chị lại cứu em sao? Lần nào cũng vậy... nhưng em thật sự không muốn sống nữa..."
Chị bật khóc, lắc đầu liên tục. "Không, em phải sống! Dù có ra sao cũng phải sống! Chị xin em..."
Tôi nhắm mắt lại. Tôi mệt mỏi quá rồi.
Chị vẫn ở bên tôi mỗi ngày, nói chuyện, kể đủ thứ chuyện trên đời, nhưng tôi không đáp. Ánh mắt tôi vô hồn nhìn ra cửa sổ, nhìn vào khoảng không trống rỗng, nơi chẳng còn gì ngoài một mảng xám xịt.
Tôi không còn khóc, không còn giãy giụa, cũng chẳng còn mong cầu điều gì. Chị lay tôi, gọi tên tôi, nhưng tôi chẳng phản ứng.
Thế giới của tôi đã sụp đổ từ lâu rồi.
Ánh sáng, âm thanh, con người... tất cả đều xa lạ. Tôi chỉ là một cái xác biết thở, tồn tại trong lặng câm.
Mọi thứ xung quanh tôi trở nên mơ hồ, xa lạ như thể tôi đang tồn tại trong một thế giới mà mình không thuộc về. Không còn nỗi đau, không còn giận dữ, không còn sợ hãi chỉ là một khoảng trống vô tận nuốt chửng lấy tôi.
Tôi nhìn vào gương, nhưng chẳng còn nhận ra người trong đó. Đôi mắt tôi vô hồn, trống rỗng, không còn ánh sáng, không còn hy vọng. Mọi thứ diễn ra trước mắt tôi đều nhạt nhòa, như một bộ phim cũ kỹ mà tôi chẳng buồn theo dõi.
Mỗi ngày trôi qua, tôi thức dậy nhưng không cảm thấy mình đang sống. Thức ăn chẳng còn mùi vị, giấc ngủ cũng chẳng còn ý nghĩa. Tôi chẳng còn mong đợi bất cứ điều gì, chẳng còn tin vào ai, chẳng còn muốn bám víu vào thế gian này nữa.
Lạnh lẽo.
Cô độc.
Tuyệt vọng.
Tôi đã buông xuôi tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro