CHƯƠNG 5

    Sau hôm đó, tiệm hoa cũng mở lại. Khuyến Nguyệt đã cắt mái tóc dài của mình đi nhìn trông thư sinh hơn hẳn, hắn ta cũng xuất hiện nhiều hơn hẳn khiến tôi không khỏi hoài nghi.

  "Khuyến Nguyệt, anh nói xem...anh ta có phải rất kì lạ không?"

    Anh khựng lại động tác tỉa hoa của mình, tròn mắt nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

  "Kì lạ?? Anh thấy cậu ta vẫn bình thường mà, có gì sao??"

    Nhìn anh tôi ngợ ra hình như mình mới hỏi gì đó quá đỗi kì lạ.

  "Không có gì đâu, em hỏi vậy thôi"

    Anh nghe vậy cũng không hỏi gì thêm mà quay lại việc tỉa hoa của mình. Hắn ngồi trước cửa hàng, tay cầm tách trà nhâm nhi ngắm phố xá, xe cộ qua lại.

  "Khuyến Nguyệt, trà"

  "Anh nhàn rỗi như vậy thì tự đi lấy đi chứ"

    Anh!?

    Tôi như cứng đờ khi nghe anh gọi hắn như vậy. Dù miệng nói vậy nhưng anh vẫn chiều lòng rót trà cho hắn khiến tôi có chút bất mãn.

  "Ơ kìa...chẳng phải là Hoàn Nhã đây sao?.."

    Giọng nói quen thuộc khiến tôi chẳng muốn ngoái đầu lại mà nhìn, là Khả Lạc, luôn là như vậy cô ta lại muốn nói gì với tôi trước mặt họ nữa đây?

  "Tiệm hoa thật đẹp..."

  "Sao cậu biết tôi ở đây?"

    Giọng tôi lanh lạnh vang lên, mắt thậm chí còn chẳng nhìn cô ấy lấy một cái.

  "À, tớ qua tiệm bánh cậu làm nhưng bà chủ nói nay cậu nghỉ nên tớ mới đành đi về, nào ngờ lại có thể gặp cậu ở đây. Quả là may mắn"

  "Giả tạo..."

  "Hoàn Nhã, em nói gì vậy?"

    Tôi khựng lại giây lát, chỉ trong khoảnh khắc tôi đã quên mất cả Khuyến Nguyệt và hắn ta đều đang ở đây. Khả lạc nhìn tôi, khuôn mặt xinh hắn, đôi mắt u buồn vẫn khẽ cười dù cho bạn bè cô ấy có khuyên kéo cô ấy đi.

  "Anh đừng trách cậu ấy, cậu ấy chỉ là lỡ lời thôi"

    Nói sao nhỉ..cô ấy không sai, là tôi lỡ lời nhưng là lời thật lòng.

    Cô ấy vuui vẻ nói chuyện với Khuyến Nguyệt, thậm chí còn có thể nói chuyện đôi ba lời với hắn ta. Cảm giác quen thuộc khiến tôi muốn bỏ đi. Cô ấy rời đi, một bó hoa hồng nhỏ xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi tròn mắt ngỡ ngàng.

  "Em đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? Anh gọi mà chẳng trả lời gì cả"

    Tôi nhìn anh, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoài nghi không tin và chính tai mình.

  "Anh...không trách em sao?"

    Anh chớp mắt mấy cái rồi mới hiểu ra ý tôi đang muốn ám chỉ là gì.

  "Trách gì chứ. Con người mà, ai chẳng có lúc như vậy. Vả lại anh tin là phải có nguyên do thì em mới nói như vậy"

    Anh xoa đầu tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay anh lan tỏa khiến tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng, những cảm xúc, cảm giác ban nãy cũng dần vơi đi bớt. Tôi khẽ cười, đôi mắt khẽ liếc nhìn hắn ta vẫn ngồi đó nhâm nhi tách trà, biểu cảm vẫn một màu như vậy chẳng chút đổi thay.

    Tôi ở lại chơi đến khá muộn mới về. Khuyến Nguyệt đã từ chối để tôi về một mình nên đã nhờ hắn ta đưa tôi về và đương nhiên là hắn từ chối, thẳng thừng bỏ về. Anh đã cố níu nhưng bất thành, tôi thấy vậy liền lên tiếng trấn an anh rồi quay lưng đi về. Cứ nghĩ vậy là xong nào ngờ anh đã đóng cửa tiệm rồi chạy lại đưa cô về.

  "Con gái về một mình nguy hiểm lắm, để anh đưa em về"

    Tôi đã nói là không sao nhưng sau cùng anh vẫn bám theo nên tôi cũng kệ anh luôn. Về đến nhà tôi cảm ơn anh rồi lên thẳng nhà, anh phì cười xoa đầu tôi, chúc ngủ ngon rồi mới chịu quay về. Con mèo quấn lấy chân tôi, hai tai tôi hơi nóng lên,tôi cảm nhận rất rõ đành mở tủ lạnh lấy ra hộp sữa uống, chỉ mong hộp sữa lạnh này có thể xoa dịu đi sự ngượng ngùng trong tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro